Tuy hiện tại đã dựng được vài gian nhà gỗ, nhưng thực tế vẫn không đủ chỗ ở cho mấy người nhà họ Ôn, nên tạm thời chỉ có thể chịu khó chen chúc một chút. Ngụy Vô Tiện vốn dĩ thích tự làm theo ý mình, ở đâu cũng được, bởi vậy liền đem hết gia tài của hắn vào trong Phục Ma động. Hắn nghĩ mình thân cường thể kiện, nhường phòng cho mấy người già yếu và trẻ con ở cũng chẳng có vấn đề gì. Ban đầu hắn nhất định phải giành cho Lam Vong Cơ một gian phòng, nhưng Lam Vong Cơ lại tỏ ý không cần thiết. Ngụy Vô Tiện xót y, cảm thấy cọng rau cải trắng dễ hỏng nhất này phải chịu thiệt thòi, theo đến cái nơi quỷ quái chim không đẻ trứng này làm bạn với hắn, vậy nên mình nhất định phải hảo hảo hầu hạ y, khiến cho y phải thật thoải mái dễ chịu mới thôi. Kết quả là Lam Vong Cơ lại đáp lại hắn một câu "Không cần", sau đó còn xoa xoa eo sờ sờ mặt, khiến cho Ngụy Vô Tiện ngay lập tức mềm nhũn người đáp ứng. Ngụy Vô Tiện trái lo phải nghĩ một lát, trong lòng nghĩ: Đúng vậy, nếu Lam Trạm ở cùng mình trong sơn động này, chẳng phải mình có thể cả ngày lẫn đêm ôm mỹ nhân trong ngực, giải nỗi sầu tương tư sao? Lại nói, sơn động này gần như là ở trong cùng, cách mấy gian nhà gỗ mới dựng bên ngoài một quãng khá xa, nếu ban đêm hai người bọn họ có nháo ra động tĩnh lớn một chút cũng không bị người khác nghe thấy, vậy không phải là quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079431/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.