Mấy căn nhà mới dựng đây đều cực kỳ sơ sài, nhưng bọn họ không phải là người kén chọn, có một nơi che mưa chắn gió là tốt rồi, vậy nên cũng chỉ mất ba ngày ngắn ngủi là đã dựng xong vài gian, để mọi người có thể sớm dọn vào tá túc.
Ôn Tình ở trong phòng cúi đầu kiểm tra lá thuốc vừa mới hái, bỗng nghe 'oành' một tiếng, cửa phòng đột ngột mở toang, bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa thì nhảy ngược lên, tưởng đâu là có người tới bắt các nàng:
"Ai?!"
Đợi nàng nhìn rõ hai bóng người trước mặt mình thì trong lòng liền dấy lên một cảm giác vô cùng kinh ngạc. Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng thấy Lam Vong Cơ mất hết phong thái mà dùng chân đạp cửa như vậy. Lam Vong Cơ buông tay, đem mấy túi khoai tây thả xuống đất. Ngụy Vô Tiện thần sắc tái nhợt đang vô cùng mất mặt vùi đầu vào trong lồng ngực y, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:
"Không ai nhìn thấy ta, không ai nhìn thấy ta."
Lam Vong Cơ một tay đỡ ở lưng, một tay vòng xuống chân, vững vàng bế lấy hắn, vậy nên không thể đưa tay mở cửa. Giọng nói của y đặc biệt lạnh lùng:
"Chuyện này có quan trọng không?"
Ngụy Vô Tiện đang nằm trong lòng y ngay lập tức im bặt, sau đó mới hữu khí vô lực than thở:
"Đương nhiên là quan trọng! Lam Trạm, lần này mặt mũi ta đều mất hết, đã nói là không cần ngươi bế mà."
Lam Vong Cơ bế hắn ngự kiếm trở về, lại bế hắn từ dưới chân núi lên, những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079430/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.