Eo lưng Ngụy Vô Tiện vẫn còn nhức mỏi đến lợi hại, dù sao cũng mới vừa bị người ta lật qua lật lại giày vò một lúc lâu. Hiện tại hắn lười biếng tựa vào lòng Lam Vong Cơ, khép hờ mắt đón lấy làn gió nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt mình, vươn tay ra phẩy phẩy lá sen trên mặt hồ khi thuyền nhỏ lướt qua. Mặt trời đã dần buông xuống nơi chân trời, hoàng hôn phủ lên mặt nước một mảnh vàng nhạt yên ả, vì Ngụy Vô Tiện mà dập dềnh gợn sóng. Suy nghĩ nửa ngày, hắn mới khó hiểu hỏi:
"Vừa rồi lúc chúng ta ra khỏi tửu lâu, đám người kia sao lại mang cái vẻ mặt sợ hãi kỳ lạ mà nhìn ta thế nhỉ? Cứ như khi nãy hai ta ở bên trong đã quyết đấu một trận sống mái vậy."
Ngụy Vô Tiện nói xong, liền ngửa đầu lên, với tay gãi gãi cằm Lam Vong Cơ, nói:
"Hàm Quang Quân, trong mắt thế nhân, quan hệ của chúng ta kém đến thế sao?"
Lam Vong Cơ từ chối đưa ra ý kiến, giữ lấy cổ tay thon nhỏ, đem bàn tay hắn nắm chặt trong lòng bàn tay mình. Ngụy Vô Tiện vốn vẫn còn thắc mắc, nhưng chợt nhớ đến hơn một năm qua mình cùng tên giả mạo kia như nước với lửa, mình lại còn sợ người khác đàm tiếu lung tung sau lưng Lam Vong Cơ nên khi nãy lúc xuống tửu lâu cũng khó có mấy khi đàng hoàng như vậy, đoan đoan chính chính chắp tay sau lưng, không có bám dính lấy y. Lúc này mới hiểu ra.
Tuy là không đụng chạm nhưng khi ống tay áo kề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079418/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.