Lam Vong Cơ hạ thấp mi mắt, giúp Ngụy Vô Tiện xoa bóp lưng vai đau nhức, muốn mở lời nói rồi lại thôi. Ngụy Vô Tiện bị xoa nắn, oa oa kêu to đến thấu trời, làm ra vẻ như mình đang phải chịu cực hình. Hắn hít vào một hơi, lên tiếng:
"Thật là thoải mái. Mau mau mau, lưng ta cũng rất đau, mạnh tay một chút."
Đến khi Lam Vong Cơ theo lời hắn mạnh tay hơn một chút, Ngụy Vô Tiện lại cao giọng kêu:
"Đau đau đau! Nhẹ thôi!"
Lam Vong Cơ: "..."
Y cúi đầu nhìn người đang nằm trong lồng ngực mình vừa cọ đi cọ lại vừa cười hì hì đến xấu xa, ngập ngừng nói:
"Vừa rồi..."
Ngụy Vô Tiện cười cười: "Hàm Quang Quân, ngươi đè ta khiến ta mệt mỏi muốn chết."
Lam Vong Cơ: "....."
Ngụy Vô Tiện xoay xoay bả vai, nói:
"Thế mà nói ngủ liền ngủ, cũng không bảo ta một tiếng, may mà không có đem ta đè chết."
M
Hắn tuyệt nhiên không đề cập nửa chữ đến việc mình thừa dịp Lam Vong Cơ ngủ say, ý thức mơ hồ chỉ đáp "Ừ" mà lừa người ta đáp lại một tràng dài dỗ ngon dỗ ngọt. Nào là "Ngươi rất thích ngủ với ta?", "Rất nhớ ta?", "Có phải là rất muốn ôm lấy ta rồi âu yếm hôn?"... toàn những chuyện nếu bình thường nói ra sẽ chọc cho Lam Vong Cơ mặt đỏ tai hồng, ngậm miệng không đáp. Vậy mà Ngụy Vô Tiện lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của chơi đùa đến thoải mái, thầm nghĩ Lam Vong Cơ như thế này vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu. Con người ngày bình thường luôn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079417/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.