'Cạch!'
Hòm thuốc trên tay trượt xuống trên mặt đất, tạo ra một thanh âm giòn tan chói tai. Mi mắt y khẽ động, tia sáng chen vào giữa bờ mi vừa hé mở, đâm thẳng vào giác mạc, một mảnh đau nhức.
"Hàm Hàm Hàm Hàm Quang quân! Hàm Quang quân! Hàm Quang quân tỉnh rồi!"
Có một người nghẹn họng cả kinh nói:
"Tư Truy, ngươi ở đây trông coi, ta đi báo cho Trạch Vu quân!"
"Ừ, Cảnh Nghi ngươi đi nhanh đi!"
Giọng nói trầm ổn của Lam Tư Truy vang lên. Lam Vong Cơ được một người nhẹ nhàng đỡ dậy, cảm giác đau đớn trong mộng khi nãy vừa được tạm thời hoãn lại hiện giờ giống như đã vượt qua ranh giới mỏng manh, tràn vào hiện thực. Lam Tư Truy khẽ đưa tay dò xét, không ngờ lại dò ra máu tươi thấm đẫm bàn tay, trong một thoáng liền không duy trì nổi sự trấn định, hốt hoảng nói:
"Hàm Quang Quân, vết thương lại nứt ra rồi."
Lam Vong Cơ hít vào một hơi, từ từ nhắm mắt lại, trên mấy huyệt đạo lớn của mình điểm mấy lần. Máu tươi vốn không ngừng chảy ra thấm đẫm băng gạc rốt cuộc cũng được cầm lại. Sau khi linh thức trở về thể nội, linh lực tràn đầy bị đình trệ mấy ngày liền từ linh mạch tuôn trào ra, thúc giục vết thương bắt đầu khép miệng. Tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài cửa vang lên, chớp mắt sau đã tiến đến bên giường. Lam Tư Truy lui lại một bước, hành lễ:
"Trạch Vu Quân."
Lam Hi Thần khẩn trương ngồi xuống, đưa tay đỡ lấy vai Lam Vong Cơ:
"Vong Cơ, đệ..."
Lam Vong Cơ im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079390/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.