Ngụy Vô Tiện kêu lên một tiếng, bị nam nhân trước mặt ôm vào trong ngực, lưng được một bàn tay che chở, dựa vào gốc cây. Tuy là không đau, nhưng vì dùng sức quá lớn, đụng đến mức cành lá cũng rung rinh, một trận mưa cánh hoa từ đầu cành diễm lệ rơi xuống. Cánh hoa mỏng manh xoay vòng giữa không trung, rơi trên vai áo, lại vì quần áo loạn động mà ung dung trượt xuống theo bạch y cùng hắc sam đang quấn quýt. Hoa đào hồng hồng trắng trắng, nhụy hoa màu vàng còn vương bột phấn.
Thị trấn Lang Tà có một cây hoa đào tán tròn đủ che được một vùng trời, lại là một cây cổ thụ trăm năm, thân cây to đến mấy người ôm không xuể. Hoa đào từ xưa vốn là lời chúc phúc tốt đẹp nhất cho chuyện chung thân đại sự, lưỡng tình lương duyệt. Cây này cành lá lại rậm rạp, quanh năm xanh tốt, cho nên cả trấn đều cho rằng đây là điềm lành. Vào tiết Hoa Nhật, ban ngày nơi này luôn có một đoàn người qua lại đạp thanh, ngắm hoa, bình thơ, giống như xuân quang chiếu rọi, huyên náo thế gian. Đến tối, ngoại trừ chợ đêm với những sạp hàng trải dọc hai bên đường thì những chỗ khác lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có.
Ngụy Vô Tiện bị hôn đến mức hít thở không thông, vẫn đang còn vòng tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, hệt như là đầu hôn nhau, ngón tay nắm chặt lấy cổ áo y. Cách đó không xa, trên dòng sông chảy ngang qua thị trấn, mặt nước phản chiếu ánh đèn mông lung hắt ra từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079387/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.