"Ngụy Anh?"
Lam Vong Cơ chợt lên tiếng. Ngụy Vô Tiện đang tận lực lựa đồ ở một gian hàng nhỏ chợt ngưng lại, cười nói:
"Sao thế?"
Đại khái là hai người dung mạo xuất chúng, phong thái lại khác biệt, đi cạnh nhau thì lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Ngụy Vô Tiện cười lên một cái như vậy, khiến hai mắt của các cô nương bên đường đều sáng lên, khuôn mặt ngượng ngùng bất động thanh sắc đưa mắt liếc hai người. Đôi môi mỏng Lam Vong Cơ khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn là mím chặt lại, nói:
"Không có gì."
"Còn cái nào khác không?"
Ngụy Vô Tiện thấy người bán hàng lắc đầu, cũng đã tìm hơn nửa con phố rồi mà vẫn không có kết quả, tự nhiên là không tránh được có chút chán nản. Hắn thầm nghĩ tìm không được thì thôi vậy, cũng không phải chuyện gì lớn. Hắn lấy ra một chuỗi vòng ngọc màu phấn trắng có đính kèm hoa hạnh từ trong đống hàng hóa bày trên bàn, hỏi:
"Cái này bao nhiêu tiền?"
Chủ sạp hàng xoa xoa tay báo giá, Ngụy Vô Tiện đang định trả tiền thì lại thấy một thỏi bạc vụn đã để trên bàn. Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói:
"Hàm Quang Quân, ta cũng không nghèo đến mức này. Đây là ta mua cho sư tỷ, nên để ta trả đi."
Lam Vong Cơ đem túi tiền cất vào trong ngực, lắc đầu nói:
"Không sao."
Ngụy Vô Tiện thấy bộ dáng bình tĩnh giống như trả tiền thành quen của y, cũng không từ chối nhiều nữa, đem vòng tay hoa hạnh kia cất vào túi càn khôn, cười cười khoác lấy bả vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079386/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.