"Thân thể của Ngụy công tử đã không còn gì đáng lo ngại, không cần lo lắng quá mức."
Y sư xử lý tốt cái hòm thuốc, đem đồ bắt mạch thu vào. Giang Yếm Ly thở phào một hơi, khom người hành lễ:
"Đa tạ."
Y sư đưa tay nâng nàng dậy:
"Giang cô nương không cần đa tạ, đây là bổn phận của ta."
Ngụy Vô Tiện xoay xoay cổ tay, ở một bên lên tiếng hỏi:
"Đúng rồi, Lam Trạm thế nào?"
Giang Trừng ngạc nhiên:
"Ngươi suốt ngày bám lấy y, vậy mà lại không biết y thế nào?"
Ngụy Vô Tiện cười hì hì:
"Ta đâu phải là y sư, không thể biết rõ ràng như y sư được."
"Vết thương của Lam nhị công tử cũng gần như khép lại hoàn toàn rồi." Dừng một chút, y sư khẽ cau mày nói: "Nhưng mà có chuyện này rất kỳ lạ..."
Ngụy Vô Tiện trên mặt thì cười nhưng thanh âm lại ẩn ẩn vài tia khẩn trương, hỏi:
"Chuyện gì?!?"
Y sư cân nhắc câu chữ, khó hiểu nói:
"Đội tàu đã đi trên biển La Sát được năm, sáu ngày, Lam nhị công tử bị thương là vào ngày đầu tiên. Hôm đó băng bó và phục dược xong, miệng vết thương cũng đã khép lại hơn phân nửa. Ngày hôm sau ta đến xem xét vết thương cho y lại phát hiện vết thương nứt ra rất nghiêm trọng. Lúc đấy ta giúp y thoa thuốc thay băng còn tưởng trên vết thương của y có oán rủa quỷ khí gì làm cho không thể nào lành, ngờ đâu ngày thứ ba, ngày thứ tư... Đến hôm nay, tốc độ khép miệng của vết thương thật đáng kinh ngạc, giống như ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079365/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.