Ngụy Vô Tiện không thèm để ý bốn phía quanh mình hiện tại đã thảm đến mức nào, huyết nhục văng tung tóe, tất cả thi hài đều rơi xuống biển, bị thủy triều nhuốm đầy sát khí cắn nuốt bằng sạch.
"Lam Trạm!"
Thần sắc hắn căng cứng, hốc mắt sưng đỏ, lo lắng đưa tay thăm dò phía sau Lam Vong Cơ:
"Ngươi ... Ngươi bị thương ở đâu?"
"Không cần lo lắng."
Bàn tay lạnh buốt của y nắm lấy tay hắn, trên mặt không còn tí huyết sắc nào, có vẻ như vết thương nặng hơn rất nhiều so với Ngụy Vô Tiện tưởng tượng. Nhưng y vẫn cố nhếch đôi môi trắng bệch, giữ sắc mặt bình tĩnh mà trấn an hắn. Ngụy Vô Tiện giãy tay ra khỏi những ngón tay thon dài đang khóa chặt bàn tay mình, hấp tấp vội vàng vòng tay ra sau lưng y, mò mẫm sờ soạng như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Quả nhiên, sờ tới chỉ thấy một bàn tay toàn là máu!
Đại não Ngụy Vô Tiện đang còn mơ mơ hồ hồ, giờ lại giống như bị vật nhọn sắc bén hung hăng đâm mạnh vào thái dương hai phát. Máu tươi không gì ngăn được tí tách thuận theo miệng vết thương chảy xuống, đem bạch y nhuộm đến ướt đẫm. Lam Vong Cơ cau mày, khẽ hít vào một hơi, đưa tay phong bế hai huyệt đạo trên người, khó khăn lắm mới cầm được máu. Chỉ trong chốc lát máu đã ngưng chảy, nhưng vết thương lại không thể nhanh như thế khép lại. Ngụy Vô Tiện mang bạch y đã nhiễm đầy máu lật ra, trông thấy vết thương dài kinh người, hai mắt liền đỏ ngầu, cắn chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079359/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.