Có Lam Hi Thần ở đó, khẩn cấp xử lý xong vết thương, bọn họ không cần phải ở lại, có thể mau chóng mang Ôn Ninh đi. Không trở lại Kim Lân Đài, mà tới một toà nhà gần đó nhất thuộc Cô Tô Lam thị, một toà tiểu trúc thanh nhã ở bên trong thành Lan Lăng, đổi sang môi trường thích hợp để tiếp tục chữa trị cho Ôn Ninh.
Các tu sĩ khác phụ trách việc rửa sạch vết thương, để tránh bị nhiễm trùng khiến cho tình hình tệ hơn. Sau khi Lam Vong Cơ sắp xếp xong, tự mình đi truyền tin về Vân Thâm Bất Tri Xứ để báo cáo tình huống, Nguỵ Vô Tiện thấy không đủ người, nên ra ngoài một lát, mua chút thức ăn trở về kêu Ôn Tình ăn trước, muốn làm gì, thì cũng phải sau khi bồi dưỡng thể lực lại cho tốt rồi mới nói.
Ôn Tình đã bình tĩnh lại, Lam Vong Cơ sau khi sơ cứu cho Ôn Ninh xong thì tránh ra, để nàng tới bắt mạch, xác nhận Ôn Ninh thật sự không nguy hiểm tới tính mạng, thì khóc oà lên.
Chỉ mấy canh giờ mà thấy lâu như đã qua một kiếp, lúc nghe thấy tin tức đó, trong lòng hoảng sợ tột độ một khắc cũng không thể thả lỏng, vừa hoảng vừa sợ muốn phát cuồng, sợ lúc nhìn thấy, thì đệ đệ đã trở thành một khối thi thể lạnh giá từ lâu rồi. Vừa nói vừa khóc to, nàng vẫn giữ chặt lấy cánh tay của Ôn Ninh.
Cơn mưa thế mà bỗng nhiên to lên, nước mưa hoà lẫn với nước mắt không ngừng chảy xuống trên mặt nàng, rửa sạch gương mặt vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876862/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.