Người trên giường đang ngủ say.
Tiếng hít thở dồn dập ổn định lại, bên dưới lớp chăn, vén lớp áo trắng lên là có thể thấy được, vùng bụng đã được băng bó kỹ, không lộ ra bất kỳ một vệt đỏ nào, rõ ràng miệng vết thương đã khép lại.
Vết thương khá sâu, để chữa khỏi, đương nhiên không thể thiếu đan dược thượng hạng của Cô Tô Lam thị, Ôn Tình đã từng thảo luận với y sư Lam gia, cải tiến phương thuốc này, đắp lên vết thương sẽ khiến tốc độ lành nhanh hơn.
Chỉ là khuôn mặt vẫn tái nhợt không có chút huyết sắc.
Lượng máu mất đi không thể hồi phục ngay được, cần phải chậm rãi tĩnh dưỡng.
Lam Vong Cơ canh chừng ở bên cạnh, an tĩnh nhìn chăm chú. Đến khi đúng giờ, nhẹ nhàng bế hắn lên, cho dựa vào người mình, đút mấy viên đan dược, uống nước, xác nhận Nguỵ Vô Tiện đã nuốt xuống xong, vỗ lưng một hồi để thuận khí.
Đang định đặt người nằm xuống lại trên giường, thì hàng lông mi dài khẽ run, từ từ mở mắt, đôi mắt mới đầu còn mờ mịt rồi dần dần rõ ràng hơn.
Giọng nói nhẹ đến mức giống như thì thầm, Nguỵ Vô Tiện nói: "..... Lam Trạm?"
"Ừm" Lam Vong Cơ đỡ lưng hắn, cho đến khi Nguỵ Vô Tiện nằm lại trên giường.
Nguỵ Vô Tiện đặt lưng xuống giường, ý thức lại có chút mơ hồ, ngay sau đó bỗng nhiên trợn to mắt, ngồi bật dậy, động tác quá đột ngột ảnh hưởng đến vết thương ngay bụng, đau rên lên một tiếng, mày nhíu lại, Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, Nguỵ Vô Tiện cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876855/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.