Cuộc chiến đã kéo dài hơn một năm.
Nhưng vẫn không thấy điểm kết thúc, Ôn gia có nhiều môn sinh, khách khanh ở khắp mọi nơi, rõ ràng đã giết nhiều người như vậy, lại vẫn liên tục bổ sung chi viện ào ạt không dứt, làm như vĩnh viễn giết mãi không hết.
Có những gia tộc nhìn không thấy hy vọng nên không kiên trì được, muốn từ bỏ, lúc này chung quy không ai có thể thoát ra khỏi, trong hai phải chọn một, những người ngay từ đầu đã ở dưới trướng Ôn thị thì cũng không có gì lạ, có gia tộc kiên trì nhiều ngày, cuối cùng đợi chi viện không được bị tiêu diệt hoàn toàn gia tộc, liên tục có thế gia sinh ra sợ hãi, ý chí bị lung lay.
Lừa giận khiến cho đám đông xúc động phẫn nộ, dẫn đến chém giết, tay nhuộm đầy máu tươi, có không ít người càng đánh càng hăng, nhưng như vậy cũng không thể lâu dài.
Khi chiến tranh kéo dài, người chết ngày càng nhiều, có tu sĩ bình thường, có gia chủ cần phải kích động để gánh vác mọi thứ, có những thỉếu niên ở tuổi này bị bắt tham gia vào chiến trường tàn khốc. Trong số những đệ tử trẻ tuổi, không có nhiều người thành danh khi chiến đấu, chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, sinh mệnh đang tươi trẻ phút chốc đã bỏ mạng nơi sa trường, trong số này, khó tránh khỏi có người quen biết cũ.
Không có một chút rảnh rỗi nào để dừng lại thương tiếc, việc này có lẽ chỉ có thể để đến cuối cùng khi mọi thứ đã kết thúc, nhìn bãi cát vàng mênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876854/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.