Chương trước
Chương sau
Giết Ôn Triều, là vì hắn là con trai của Ôn Nhược Hàn, còn có nguyên nhân là để cho các thế gia hả giận.
Tuy nhiên sự việc thành công rồi cũng không giúp ích gì cho cục diện trận chiến, rốt cuộc hắn cũng chỉ biết lẩn trốn, Ôn Triều sống hay chết thực chất không ảnh hưởng gì, những thứ lục soát được trong trạm giám sát cũng chỉ là vài thông tin mà mọi người cũng đã biết, nghĩ đến Ôn Nhược Hàn đối với đứa con này cũng thật tốt, không ngờ Ôn Triều rõ ràng vẫn là có trọng lượng.
Ngược lại, đồ dùng các thứ bên ngoài lại sung túc, được chuyển đi tiếp viện cho các vùng chiến sự __ mỗi lần đánh chiếm được một trạm giám sát đều thu được một lượng lớn tiền bạc và đồ dùng, có một phần trả lại cho dân chúng ở địa phương đó.
Uổng cho các gia tộc tiên môn cường thịnh, bị tu sĩ Ôn gia tới nơi tác oai tác quái, hà hiếp bá tánh không nói, trạm giám sát các nơi lại còn cướp đoạt mồ hôi nước mắt của người dân, trạm giám sát mà Ôn Triều lẩn trốn ở vị trí xa xôi, còn có thể tích trữ tài sản nhiều hơn hẳn so với các trạm giám sát ở các thành trấn khác, không biết là có chuyển từ nơi khác tới khi hắn chuyển đến đây hay không.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, hai người ngay sau đó thay đổi phương hướng, vội vàng đi chỗ khác, hơn bốn tháng trôi qua, trong thời gian này, bọn họ cũng như Lam Hi Thần cũng đến các nhà khác chi viện, trận địa Cô Tô từng bị liên tiếp mấy vụ đánh lén, Lam Khải Nhân phải gánh vác, gia chủ Lam gia, Thanh Hành Quân ngay từ đầu cuộc chiến đã ra ngoài trấn thủ, chưa từng thoái lui một bước ngoài chiến tuyến.
Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ trong lúc chinh chiến hiếm khi trở về Cô Tô, cho dù không cần bọn họ quay lại phòng thủ, vẫn có thể ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nghỉ ngơi vài ngày, đó là những lần nghỉ ngơi hiếm hoi.
Rồi lại nhanh chóng dẫn tu sĩ Lam gia đi làm nhiệm vụ khác, những trận chiến nhỏ thì dùng bùa chú linh kiếm, trận lớn thì phối hợp trận pháp và tiếng sáo gây nhiễu loạn, tin chiến thắng không ngừng, thêm phía Vân Mộng, Hà Dản đều lần lượt đưa tin tình thế ổn định, tứ đại thế gia đứng đầu, chỉ còn lại gia chủ Kim gia Kim Quang Thiện là sứt đầu mẻ trán, thỉnh thoảng gửi thư xin chi viện.
Bên đó tạm thời không liên quan tới bọn họ, gia chủ Nhiếp gia Nhiếp Minh Quyết sau khi ổn định tình hình ở Hà Dản đã qua đó chi viện.
Đi chi viện cho các thế gia, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng dẫn đầu các tu sĩ, lúc tiếng sáo vang lên, là Lam Vong Cơ chịu trách nhiệm hộ vệ, lúc này việc tự phòng vệ của Nguỵ Vô Tiện khó tránh khỏi sơ hở, bởi vì yêu cầu phải nhìn rõ chiến trường nên hắn không thể không lộ diện, tiếng sáo gây rối loạn tâm trí ngày càng vang xa sang phía bên kia, tu sĩ Ôn gia nếu chưa bị khống chế, tất nhiên sẽ coi Nguỵ Vô Tiện là mục tiêu để tiêu diệt.
Giống như lấy thân vẽ thành Chiêu âm kỳ tiến vào nơi có tà ma ác quỷ, bao ánh mắt tập trung vào, chịu thế tấn công mãnh liệt, trong tình huống này, người bên cạnh cần phải ngăn chặn mọi cuộc tấn công, thật là không dễ, kiếm Tị Trần trong veo cẩn thận trước sau che chở cho Nguỵ Vô Tiện, phá vỡ mọi cuộc tấn công, ngược lại còn giết tu sĩ của phe địch, thậm chí không cần ai giúp đỡ.
Một người hết sức chăm chú thổi sáo khống chế chiến trường, một người kia thì vững vàng trước mọi cuộc tấn công. Rõ ràng toàn là đệ tử thiếu niên mười tám mười chín tuổi, nhưng mỗi người đều sở hữu năng lực khủng khiếp không thể xem thường.
Một số lượng lớn đất đai bị mất đã được giành lại, chiến tuyến không ngừng đẩy mạnh về phía trước, thanh danh của Nguỵ Vô Tiện tăng vọt, lại thêm thân phận Khôn Trạch nên càng nổi tiếng hơn.
Lam Vong Cơ thì với tác phong hành sự này, được ca ngợi tán dương về phẩm hạnh, danh hiệu mới phát sinh dần dần trở nên vang dội.
Đêm khuya, hai tay vòng ôm sau cổ Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện được ôm vào trong ngực, ngự kiếm trên không trung, mái tóc bay bay, giọng điệu nhẹ như gió kề tai nói nói: "Danh hiệu này không tồi nha..... à? Hàm Quang Quân? Ngươi muốn mang ta đi đâu thế?"
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, ngầm thừa nhận cách xưng hô này, đáp lại: "Về doanh trại"
Nguỵ Vô Tiện gãi gãi cằm y, cười tủm tỉm nói: "Cho ta xuống được không Hàm Quang Quân, đâu phải là ta đi không nổi, ngươi làm vậy bị người ta nhìn thấy, danh hiệu mới vừa có này sẽ có chút...."
Không để ý đến hắn, Lam Vong Cơ giữ nguyên tư thế này trở về doanh trại, khi từ trên trời hạ xuống thu hút không ít ánh mắt, bọn họ tới đây chi viện, coi như là chỉ huy tối cao, có không ít người đang đứng chờ bọn hắn quay trở về, nhưng thấy Lam Vong Cơ ôm Nguỵ Vô Tiện xuất hiện thật sự không biết nói gì luôn.
Người trong lòng ngực kia, tuy nói là Khôn Trạch, nhưng ai mà không biết đó không phải là Khôn Trạch bình thường, cũng không bị thương, thần thái vẫn khoẻ mạnh.
Nhưng Lam Vong Cơ toàn thân được bao trùm bởi hào quang băng giá, mới vừa từ chiến trường về, uy thế Càn Nguyên chưa thu lại, không ai dám, cũng không phù hợp đến hỏi Nguỵ Vô Tiện bị làm sao, tại sao phải ôm.
Sau khi hạ xuống đất Lam Vong Cơ cũng không thả hắn ra, Nguỵ Vô Tiện nhìn trời nhìn đất cuối cùng quyết định nhìn Lam Trạm, làm lơ mọi ánh mắt chung quanh, chờ Lam Vong Cơ nhận thư tín, nghe người ta báo cáo xong, rồi mới vững vàng ôm hắn đi về lều trại của hai người.
Hôm nay hẳn là Ôn gia đã nghe thông tin Nguỵ Vô Tiện đến đây chi viện, nên mấy lần tiếp viện thêm tu sĩ, Nguỵ Vô Tiện lấy tiếng sáo làm rối loạn tâm trí kẻ địch liên tục mấy tháng, sớm đã mò ra giới hạn sử dụng linh lực sao cho có thể giữ lại được một ít, ngoại trừ hồi đầu, sau này hắn không thổi sáo tới mức khiến cho mình kiệt sức nữa.
Nhưng lần này quân địch quá nhiều, thao tác như trước sẽ không đủ làm cho quân địch hoàn toàn hỗn loạn, nếu không phát lực mạnh hơn, bị Ôn gia dò ra mức năng lực tối đa, đưa thêm người ra trận thì sẽ rất là không ổn, vì vậy hắn nhanh chóng quyết định đưa càng nhiều linh lực vào trong tiếng sáo, kết quả là cạn kiệt linh lực, lâu rồi không bị như vậy, đương nhiên thành quả đạt được cũng thật sự là to lớn, làm như vậy giống như không có giới hạn, bao nhiêu kẻ địch hắn cũng đều có thể khống chế được, thật sự là làm người ta khiếp sợ.
Tinh thần phe ta tăng cao, địch quân liên tiếp bị đánh bại, càng lúc rõ ràng càng thêm nhút nhát.
Liều mạng chống đỡ đến cuối cùng, Lam Vong Cơ nhận thấy là Nguỵ Vô Tiện không thể trụ nổi, nên che chắn, bảo vệ hắn, ngay khi kết thúc trận đánh, rời khỏi chỗ quân địch có thể nhìn thấy rồi dùng cách này để mang hắn về.
Nguỵ Vô Tiện phản đối, với tốc độ hồi phục của hắn, không lâu sau là hắn đã có thể hoạt động bình thường, không ai nhận ra điều gì khác thường cả.
Lam Vong Cơ lại không cho hắn cơ hội, mặt vô biểu tình liếc hắn một cái, suốt đoạn đường không cho chân hắn chạm đất.
Dù vậy Nguỵ Vô Tiện vẫn kêu lên để chọc ghẹo, vừa nắm đai lưng của y, vừa lải nhải: "Lam Trạm, ngươi thả ta xuống, ngươi cho ta xuống được không, ta tự đi được mà."
"Uý, không để ý đến ta ha, Lam Trạm? Lam nhị ca ca? Lam Vong Cơ... Hàm Quang Quân?"
Giọng nói càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng mềm mại, Nguỵ Vô Tiện hứng chí lên, khi hắn thoáng rướn người lên để hôn người ta, thì đã tới doanh trại rồi, Lam Vong Cơ vén màn trướng đi vào, môi vừa kêu đánh chụt một tiếng, vừa đúng lúc màn vải rơi xuống, che đi ánh mắt của người khác.
Liền như hắn nói, một hồi sau hắn đã tung tăng nhảy nhót, với lại có dùng hết linh lực thì nhiều nhất cũng chỉ là bước chân hơi yếu, chứ thể lực không sao. Rồi sau đó cũng không cần Nguỵ Vô Tiện phải giải thích, xác thực biết hắn tại sao hôm nay làm như thế, sau khi Lam Vong Cơ kiên trì ôm hắn trở về cũng không tỏ vẻ gì khác.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, định làm ầm ĩ, thấy sự việc kết thúc còn đưa thoả mãn, Nguỵ Vô Tiện đẩy y xuống, cưỡi lên trên.
Ngày mai còn phải đánh một trận nữa, nên không dám làm nhiều, chỉ làm một lần đại khái thôi, lúc vuốt ve an ủi Nguỵ Vô Tiện còn mềm như bông mà kêu Hàm Quang Quân nhiều lần, không biết là do còn hứng thú mới mẻ, hay kêu như vậy riết rồi nghiện.
Thời gian gần nửa nén nhang trôi qua, hắn vẫn tiếp tục: "Hàm Quang Quân? Hàm Quang Quân...."
Chiếc giường rung lên, Nguỵ Vô Tiện đã bị y đè bên dưới, Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Còn kêu nữa, cấm ngôn"
Nguỵ Vô Tiện phụt cười thật to: "Nhi ca ca, ngươi thật quá đáng, nói không giữ lời, rõ ràng nói sau này sẽ không phạt ta"
".... Không phạt"
"Vậy ta kêu tiếp nha?"
Lam Vong Cơ trầm mặc nhìn hắn, ánh mắt âm thầm đầy vẻ khiển trách, Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi xem ngươi kìa, vẻ mặt gì thế, uy hiếp ta, còn định nuốt lời...". Lam Vong Cơ chen người vào giữa hai chân hắn, Nguỵ Vô Tiện ngay lập tức nói lại: "Được được được, ta sai rồi... Không chọc ngươi nữa, nói chuyện nghiêm túc".
Tuy rằng cũng còn muốn tiếp tục, nhưng không thích hợp, Lam Vong Cơ đã nhịn, mà hắn vẫn trêu chọc, thật sự là hắn không đúng.
Nhưng tay hắn vẫn ôm lưng Lam Vong Cơ, vô tình hữu ý mà vuốt ve, nói: "Ngày mai đi chi viện Lang Tà đúng không?"
Lam Vong Cơ nói: "Đúng"
Nguỵ Vô Tiện hơi nheo mắt, nói: "Nhiếp tông chủ đã đi chi viện, Lan Lăng Kim thị sao còn cầu viện chúng ta?"
Lam Khải Nhân muốn bọn họ kết thúc trận chiến bên đây rồi đi đến đó, tất nhiên là vì nhận được thư của Kim Quang Thiện, tuy Lam Hi Thần đã vội vã đi chỗ khác, nhưng Nhiếp Minh Quyết đã ở đó rồi mà.
Lam Vong Cơ nói: "Nhiếp tông chủ đã rời khỏi Lang Tà"
Nguỵ Vô Tiện lấy làm lạ hỏi: "Rời đi?" vẻ mặt nghiêm lại: "Hà Dản xảy ra chuyện ư?"
"Cũng không có"
Nguỵ Vô Tiện rũ ánh mắt xuống, thầm nghĩ vậy là chỉ sợ đã có chuyện gì không hay xảy ra rồi.
Tác phong hành sự của con người lão Kim Quang Thiện này không thể nào đàng hoàng, da mặt xưa nay lại dày, lúc trước Xạ Nhật Chi Chinh xuất hiện tình thế không ổn, ngay sau đó lão hình như có chút giao động, xong rồi thấy truyền tin chiến thắng liên tục từ Hà Dản và Cô Tô thì lại thôi, làm như không có chuyện gì. Nguỵ Vô Tiện để lại ấn tượng, Lam Vong Cơ cũng có mặt, bọn họ có tư cách tham dự hội nghị, đương nhiên thấy rõ thái độ của từng gia tộc.
Tính cách của Kim Quang Thiện không ra gì, Nhiếp Minh Quyết thì ngược lại, cương trực không nịnh bợ, khi tức giận càng dễ nổi trận lôi đình, trên hội nghị từng có lần mắng Kim Quang Thiện thẳng mặt.
Nhưng chi viện vẫn là phải chi viện, hiện giờ tất cả đều đang đối mặt địch nhân, tình thế đang rất tốt, Kim Quang Thiện sẽ không dễ dàng để người khác nhìn ra lão đang do dự, vị trí của Kim gia cũng là một nơi quan trọng mấu chốt, Nhiếp Minh Quyết lại có thể vì cái gì mà gây với Kim Quang Thiện đến mức bực bội, thậm chí rời bỏ chiến trường Lang Tà mà đi luôn?
Rõ ràng là việc tư, tin tức chưa thấy nói, giờ có đi đến tận nơi cũng không chắc sẽ biết được.
Nhưng có một điều là, kể từ khi bắt đầu chiến tranh, đây thực sự là việc khiến người ta phải chú ý.
Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nói: "Lam Trạm, ta luôn cảm thấy... Lan Lăng Kim thị chưa dốc toàn lực."
Ở trong tình thế nghiêm túc, lại thủ thế, để gia tộc khác tới hỗ trợ, nếu Xạ Nhật Chi Chinh mà có vẻ thất bại thì trở về ôm chân Kỳ Sơn Ôn thị, còn nếu sau này đánh thắng, thì sẽ....?
Lam Vong Cơ đã đứng dậy, mềm nhẹ bế hắn lên đi về phía thau tắm, Nguỵ Vô Tiện thoải mái vòng lấy Lam Vong Cơ, dựa vào ngực y, thoáng ngẩng đầu, thấy Lam Vong Cơ nghe vậy trầm mặc một lát, sau đó nói: "Vẫn cần phải cố hết sức"
Nguỵ Vô Tiện cười nhẹ nói: "Đó là tất nhiên"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.