Chương trước
Chương sau
Triệu Thanh đã chết.
Sau khi bình tĩnh lại, Nguỵ Vô Tiện cũng không nhất quyết đòi quay lại, an phận để Lam Vong Cơ đưa hắn về phòng nghỉ ngơi, qua hôm sau mới biết việc này.
Những người khác nói rằng, hắn không thấy cảnh đó là tốt.
Từ lâu đã như đèn hết dầu, Triệu Thanh được cứu ra còn có thể giữ chút hơi tàn thật sự là không dễ, hôn mê mấy ngày, miễn cưỡng cứu chữa, nhưng cũng chỉ là châm cứu cho uống thuốc, không thể nào tỉnh lại ngay sau đó, có sức lực để vừa khóc vừa cười vừa gào thét __ đơn giản chỉ là tia sáng le lói cuối cùng của ngọn đèn sắp tắt.
Sau khi Nguỵ Vô Tiện rời đi, Triệu Thanh nói là muốn chết, rồi ghé vào mép giường nôn khan một trận kịch liệt nữa, cho đến khi kiệt sức không nôn ra được thứ gì nữa, khi được đặt lên giường lau chùi những vết ói mửa, người cũng không hề giãy giụa, cũng không hôn mê, chỉ là yên lặng nhìn lên trần.
Giây lát toàn bộ chăn đệm đang đắp lên người bỗng nhiên dần dần nhuộm máu đỏ hết, nhưng vẻ mặt thật ra lại không đau đớn, ngược lại rất bình thản.
"Đại ca..." Một tiếng thì thào vừa nhẹ vừa mỏng, không để ý sẽ không nghe được.
Ôn Trục Lưu quỳ xống ở mép giường, cầm chặt tay hắn, đau đớn nói: "A Thanh, đại ca ở đây".
Triệu Thanh nói: "Ta không nghĩ là muốn đứa bé kia"
Ôn Trục Lưu nói: "Được, được, không muốn thì không muốn"
Triệu Thanh nói: "Ừm, không còn nữa, cũng đã mất rồi..." Nỗi đau đớn bị tra tấn ngày đêm suốt mấy tháng nay đã biến mất hầu như không còn nữa.
Đứng ở chỗ xa hơn một chút, Giang Trừng ngơ ngác nhìn vết máu đỏ càng lúc càng lan rộng ra, cực kỳ sợ hãi nhìn về phía Giang Phong Miên và Ngu phu nhân, lúc này ánh mắt của họ đang nhìn y sư Giang gia, ông già trung niên đó lắc đầu, cẩn thận kéo chăn đắp kín mít hạ thân Triệu Thanh.
Dường như không hề nhận biết chuyện này, giọng nói Triệu Thanh cực nhẹ, khoé miệng còn có chút ý cười: "Ta đã có thể đi tìm cha mẹ, gọn gàng sạch sẽ ra đi, còn có thể gặp lại nhị ca... Đại ca, thấy ngươi còn sống, ta còn cảm thấy thực sự..."
Cảm thấy gì lại không kịp nói ra.
Mắt khép hờ lại, tia ánh sáng cuối cùng trong đáy mắt Triệu Thanh, đã tắt rồi.
Giang Yếm Ly từ lúc bắt đầu sự việc đã không có mặt, do không biết rõ ý định của người xâm nhập Liên Hoa Ổ, biết mình không có năng lực tự bảo vệ, nên không tới đó để gây thêm phiền phức, trước sau vẫn yên lặng đợi trong phòng ngủ, thị nữ tới báo, biết được người đó tới cầu xin Giang gia, thoáng yên tâm, nhưng vẫn đốt đèn, cả đêm không ngủ.
Sau đó Giang Trừng tới nói cho nàng biết đó Khôn Trạch của Triệu gia được cứu ra, nhưng rốt cuộc vẫn chết, không kể chi tiết tỉ mỉ, với Nguỵ Vô Tiện cũng vậy.
Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ sau khi tạm hoãn mấy ngày.
Tin tức thì đã truyền về Cô Tô trước một bước.
Đưa bạn học cùng trường ngày xưa đến cuối đoạn đường, người được sửa soạn lại cho sạch sẽ, thay quần áo mới, hai mắt khép lại, chỉ như là đang ngủ.
Cái bụng vốn to bất thường nay cũng tiêu mất.
Ôn Trục Lưu cũng không ở lâu, nhìn thi thể Triệu Thanh hoả táng xong, trước khi đi vái tạ Giang Phong Miên và Ngu phu nhân, khi vào Liên Hoa Ổ chỉ có người Giang gia biết, lúc đi cũng chỉ có người Giang gia hay.
Tro cốt Triệu Thanh chắc là đã được an táng đàng hoàng, sau khi Triệu gia diệt môn, gia tộc từng có qua lại phái người tới giúp nhập liệm, khu mộ nằm ở bên cạnh tiên phủ củ của Triệu gia, Ôn Trục Lưu tất nhiên biết vị trí ở chỗ nào, hẳn là đem Triệu Thanh an táng ở nơi đó.
Không còn vướng bận, Ôn Trục Lưu lại đột nhập vào thành Bất Dạ Thiên ba lần, hai lần đầu cứu ra được hai nam tử Khôn Trạch, đưa về nhà họ, lần thứ ba thì bị Ôn gia bắt được, chịu mọi khổ hình cho đến lúc còn sống sờ sờ mà bị tra tấn cho đến chết, "hình phạt" này được Ôn gia công khai khắp thiên hạ, nhưng số người tin tưởng vào điều này chắn là không nhiều lắm.
Ôn Trục Lưu đã chết, không có thế gia nào nhiều lời, vì hắn đã từng giúp Ôn gia làm việc ác, nên sẽ không ai vì chút hành động cuối cùng kia của hắn, cũng không biết hành động chuộc tội đó có được coi là anh hùng hay không, nhưng việc hắn cứu Khôn Trạch ra, đã gây nên một trận sóng to gió lớn.
Ôn gia tổng cộng vơ vét bảy nam tử Khôn Trạch, Khôn Trạch vốn dĩ đã ít, nam tử Khôn Trạch lại càng hiếm, chỉ vì một câu nói không có bằng chứng "nam tử Khôn Trạch hiếm thấy nên có khả năng mang thai thế hệ đời sau ưu tú", nên những nam tử Khôn Trạch chưa được 20 tuổi, ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện ngay sau khi phân hoá đã lập tức lập khế ước, chỉ còn hai người không bị đưa tới Ôn gia, một là vì dung mạo không đẹp nên Ôn gia không thích, một người khác thì may mắn phân hoá chậm sau này, Ôn gia không cần nữa nên thoát được một kiếp nạn, nhưng gia tộc vẫn giấu kỹ, không dám để cho Ôn thị nhìn thấy.
Bảy tên Khôn Trạch, người đầu tiên bị đưa tới là Khôn Trạch Triệu gia đã chết, hai Khôn Trạch được cứu ra trở về nhà, đều vô dụng, bị người ta lập khế ước, một người đang mang thai hai tháng, không biết là của ai, phản ứng bài xích nghiêm trọng, chỉ đến khi may mắn bỏ được thai nhi, thì miễn cưỡng sống sót, nhưng cả đời còn lại phải dựa vào đan dược để áp chế kỳ mưa móc, xác định chết mòn đến già.
Theo lý là còn lại bốn người trong tay Ôn gia.
Trong đó có Khôn Trạch là do gia tộc tự nộp lên, thế lực gia tộc đó cũng không tính là nhỏ, có người trong tộc là khách khanh của Ôn thị, nghĩ thân phận này là vinh dự cao quý, đưa đệ tử trong tộc nộp lên mà tưởng là chuyện tốt. Sau khi Ôn Trục Lưu cứu nam tử Khôn Trạch bùng nổ mọi chuyện, cử người tới hỏi thăm, nhưng bị trả lời hết sức chiếu lệ, tìm hiểu nhiều nơi mới biết người đã chết từ một năm trước.
Tin tức lan ra, các thế gia náo động.
Chuyện lần này quá mức tồi tệ, có thế gia nhịn không được yêu cầu phải có lời giải thích, Kỳ Sơn Ôn thị sợ bọn họ dong dài, nên không thèm đếm xỉa đến, lại vẫn muốn các thế gia trả lại những nam tử Khôn Trạch được cứu ra, ngoài ra còn tuyên bố sẽ đi vơ vét thêm để bù vào chỗ thiếu.
Xưa nay tiên môn bách gia không có cách nào từ chối yêu cầu của bọn chúng, Ôn thị sớm đã quen với việc các thế gia bên dưới cho dù bất mãn thế nào cũng vẫn sẽ phục tùng.
Nhưng trước mắt, căn bản không còn nam tử Khôn Trạch vô chủ, toàn nhân lúc Ôn thị không vơ vét nữa đã chỉ định chung thân, giờ muốn giao ra, thì lấy đâu Khôn Trạch chưa lập khế ước nữa? Làm gì có ai, ở chỗ nào, lại muốn huyết mạch của chính mình bị người ta chà đạp?
Cũng là vì bất đắc dĩ cả thôi, nhưng ban đầu nhiều người cho rằng Ôn thị dù sao cũng là muốn duy trì huyết mạch, cho dù không hay ho gì, thì cũng không đến mức quá đáng.
Nhưng mà Ôn gia lại vẫn có thể làm ra những việc tàn ác trước nay chưa từng nghe thấy, làm nhục Khôn Trạch đã bị lập khế ước đến nỗi mang thai người khác.
Những làn sóng âm thanh phản kháng đã trỗi dậy.
Lúc xưa, vô số gia tộc lớn nhỏ bị chèn ép các kiểu, không phải là không có phản kháng, nhưng đều nhanh chóng bị trấn áp, khi các thế gia biết được chuyện nam tử Khôn Trạch bị chịu nhục, Ôn gia chỉ cảm thấy phiền phức khi nhiều lần bị án chỉ trích, nên nhanh chóng có thái độ cứng rắn, lúc này không có bất kỳ gia tộc nào chủ động giao nộp, sứ giả đến các nhà điều tra xem có giấu Khôn Trạch hay không, thế nhưng bị chém chết ngay tại chỗ.
Ôn thị hạ lệnh tiêu diệt gia tộc đã giết sứ giả, nhưng lại có những gia tộc khác nhanh chóng chi viện, ngược lại còn tiêu diệt đội quân do Ôn gia phái tới đòi san bằng tiên phủ thành bình địa.
Bốn thế gia Lam, Giang, Nhiếp, Kim liên minh, đi đầu dẫn dắt các thế gia khác chống lại, dựng lên cờ hiệu "Xạ Nhật Chi Chinh"
Tin tức này truyền đến tai Ôn thị còn bị coi như là một trò đùa, những người đứng về phe Ôn gia đều không để tâm, cho là mấy gia tộc chống đối này sẽ sớm sụp đổ vì những thất bại liên tiếp mà thôi.
Ôn tông chủ hạ lệnh muốn các gia tộc đã thần phục dưới trướng, phải đi trấn áp các gia tộc chống đối ở nơi đó, lại không ngờ liên minh thật sự là liên minh, các nơi đều được chi viện bởi các gia tộc khác. Lúc đầu tưởng rằng bốn thế gia dẫn đầu thì Kim gia là lãnh đạo, nên nhanh chóng nói rõ với người khác cái gì mà lòng đầy căm phẫn cùng nhau tham gia vào cuộc thảo phạt, chỉ là tự mình chuốc lấy cực khổ thôi, tất nhiên rồi sẽ quay đầu lại ôm đùi kêu cha gọi mẹ, nhưng không ngờ Kim gia phản bội, mà nay những gia tộc dồn dập phản bội lại là những gia tộc ban đầu đến nhờ cậy Ôn thị.
Cờ hiệu Xạ Nhật Chi Chinh phất lên, tiểu bối hai nhà Lam Giang nghe lệnh, phát động một trận tấn công bất ngờ, từ bên trong "Giáo hoá ti" của Ôn Triều đoạt lại tiên kiếm của các đệ tử thế gia bị giữ lâu nay, vật về chủ cũ.
Lúc đầu chỉ có mấy nơi hưởng ứng, tình hình diễn ra càng lúc càng ác liệt, đều không phải chỉ vì chuyện của nam tử Khôn Trạch, mà là từ xưa đến nay, không thể nhịn được nữa. Không đếm xuể số dinh thự của các thế gia bị bắt buộc trưng dụng làm trạm giám sát, bao nhiêu gia tộc bị chèn ép nhục nhã, thậm chí tệ hơn là các gia tộc chịu nỗi khổ diệt môn, chậm trả lại kiếm đã tịch thu của các đệ tử bị đưa đi giáo hoá, nếu không may mắn tìm được cái động dưới đáy hồ, thì các đệ tử thế gia đều sẽ bị chết trong động Đồ Lục Huyền Vũ, đến tận bây giờ, cuối cùng mới nhận ra Ôn gia vẫn có thể chà đạp người khác, lại còn muốn vươn tay đòi cả Khôn Trạch đã lập khế ước....
Đã có gia tộc lãnh đạo, chiến tích đạt được cũng không tệ, những gia tộc ngồi chờ xem càng ngày càng ít, làm sao có thể phục tùng nữa, chưa từng thấy Ôn gia buông tha cho ai, chỉ sợ lần này nếu không lật đổ được Kỳ Sơn Ôn thị, thì tương lai sẽ càng vô vọng, thà rằng liên hợp lại để tìm một con đường sống.
Các đệ tử thiếu niên cùng nhau tham gia chiến trường.
Ba tháng, tình thế hoàn toàn không giống với suy nghĩ của Ôn gia, rốt cuộc cũng nhận ra tình thế đã không thể vãn hồi được nữa.
Cô Tô, Vân Mộng, vùng đất trọng yếu ở Hà Dản đã đoạt được, trạm giám sát của Ôn gia ở khắp nơi lần lượt bị tấn công, trả lại dinh thự nguyên trạng cho các gia tộc, riêng trạm giám sát ở Cô Tô, trạm chủ Ôn Tình là y sư dược sư, không phải là lực lượng chiến đấu, đầu cuộc chiến, dứt khoát đưa môn sinh trở về Kỳ Sơn lui về hậu phương, mới né được một trận chiến.
Chỉ có Lam gia biết được đó là do có mật báo trước, tới khuyên Ôn Tình rời đi.
Sau khi lấy lại được kiếm, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ từng bí mật tiến vào trạm giám sát Cô tô, đêm khuya trong căn nhà tối tăm, trên bàn đốt ngọn nến, có một bình trà, bốn ly trà, hai ba miếng bánh, giống như lần tình cờ gặp ở Thải Y trấn, Nguỵ Vô Tiện mời tỉ đệ Ôn Ninh dùng trà.
Lần này xem như là Ôn Tình chiêu đãi, gia phó thị nữ đều đã cho lui ra ngoài, nơi này chỉ còn lại bốn người, nhất thời không ai nói gì.
Nguỵ Vô Tiện báo cho Ôn Tình biết các nhà đã liên hợp lại, khuyên bọn họ rút đi trước, nếu không Cô Tô Lam thị tất nhiên cũng sẽ quét sạch trạm giám sát Cô Tô, cờ hiệu Xạ Nhật đã phát ra, liên kết giữa các gia tộc không phải là điều bí mật, đối với Ôn Tình không cần giấu diếm.
Ôn Ninh ngồi bên cạnh Ôn Tình, lo lắng bất an cầm ly trà, không dám mở miệng.
Ôn Tình sau khi nghe xong, uống một ngụm trà, nói: "Đa tạ, bất kể kết quả cuộc chiến này như thế nào, các ngươi và chúng ta đều không còn nợ gì nhau nữa, đã thanh toán xong". Biểu tình cao ngạo, rạch ròi.
Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra một chút, cười nói: "Ta chỉ là thông báo những tin tức mà ngươi cũng biết thôi, thanh toán xong cái gì..."
Nghĩ đến trận chiến này cũng không chắc sẽ toàn thắng, nên hắn ngại nói với Ôn Tình là nhỡ sau này có gặp chuyện gì, thì có thể tìm hắn, nhưng ai biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào? Mặc dù Ôn Tình không có ý đó, không nói chuyện đã hết nợ, thì không mắt người khác, chưa biết chừng lại giống như là muốn chế nhạo những gia tộc tham gia Xạ Nhật Chi Chinh này, nói là sẽ không thất bại nhưng sau đó lại đến trước Ôn gia mà xin rủ lòng thương.
Từ biệt tại đây.
Sau khi họ hàng Ôn Tình rút đi thì trạm giám sát Cô Tô không còn nữa, trong Xạ Nhật Chi Chinh thỉnh thoảng Nguỵ Vô Tiện có nghe tin tức về tỉ đệ bọn họ, phần nhiều là bị Ôn Nhược Hàn phái đi bôn ba ở hậu phương các chiến trường để cứu chữa cho người Ôn gia, tuy không trực chiến, nhưng trên chiến trường, vẫn là phe địch.
Mới bắt đầu cuộc chiến, tuy nói là đã đánh chiếm được không ít vị trí chiến sự quan trọng, nhưng cũng có những gia tộc nhỏ chống đỡ không được bị thất bại, còn do giai đoạn đầu Ôn gia khinh địch nên mới thuận lợi như thế, lúc sau chiến sự lâm vào cục diện bế tắc, hai bên đều có thắng có bại, thậm chí có thể nói một bên trong Xạ nhật là đang miễn cưỡng chống đỡ.
Những gia tộc trước đây phản lại Ôn gia, nay có vài nhà lại quay ngược lại, Kim gia đương nhiên cũng có chút giao động, khi tham gia hội nghị thảo luận Kim Quang Thiện nhiều lần tỏ ra có thái độ không cương quyết.
Cho đến khi Nhiếp Minh Quyết một đao chém đứt đầu Ôn Húc, trưởng tử của Ôn Nhược Hàn, mang ra thị uy trước trận, thì mới lấy lại tinh thần chiến sĩ.
Thanh Hà Nhiếp thị một hơi đẩy mạnh chiến tuyến ở Hà Dản trên diện rộng.
Chiến tuyến Cô Tô ổn định, tuy rằng không nhanh, những vẫn ổn định đẩy mạnh về phía trước, trước cuộc chiến, Lam Hi Thần đã 20 tuổi nên đương nhiên phải gánh trọng trách, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ thì chịu sự kiểm tra của trưởng bối trong tộc, chiến thắng nhiều bậc đàn anh, nên được nắm quyền chỉ huy.
Lúc ban đầu hai người cùng nhau dẫn trận, sau khi Ôn Húc bị chém đầu, sức phản công của Ôn gia chợt tăng cao, phạm vi hợp lực tác chiến của hai người phải mở rộng ra, tất nhiên sẽ phải chia sẻ sức chiến đấu, rốt cuộc mật kỹ đã được ra lệnh nếu không cần thiết thì không được sử dụng, lần đầu tiên bộc lộ tài năng.
Mặt trận Cô Tô Lam thị tiến lên vững vàng, ngoại trừ sức chiến đầu ban đầu cực kỳ mạnh, còn do sử dụng trận pháp mới, phạm vi rộng, lực sát thương mạnh, khó dò ra mắt trận, mỗi khi phát động, phía địch quân cho dù là tu sĩ cấp cao cũng không thể nào may mắn thoát khỏi.
Trận pháp này đã được đệ tử dòng thứ của Lam thị mang ra các chiến trường hỗ trợ các gia tộc khác chống lại Ôn gia, nhưng vì phòng ngừa có nội gián, nên không lan truyền trong Xạ Nhật Chi Chinh.
Nhưng giờ phút này, chiến sự bế tắc, được trưởng bối đồng ý, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ tách ra, hỗ trợ lẫn nhau ở các chiến trường lân cận, dẫn dắt môn sinh Lam thị đấu lại tu sĩ Ôn gia ở các vị trí khác nhau.
Tiếng đàn vang tận trời xanh, giữa những vệt kiếm quang bay tán loạn, chợt có tiếng sáo réo rắt, thổi suốt đêm dài.
Nghe thấy tiếng sáo, hơn phân nửa tu sĩ Ôn gia giơ kiếm lên chém giết lẫn nhau, hoàn toàn hỗn loạn, nhanh chóng bị tu sĩ Lam gia phá vỡ phòng thủ và tiêu diệt.
Trong Cấm Thư thất của Tàng Thư Các, tìm thấy khúc nhạc dành cho đàn có thể làm nhiễu loạn tâm trí người khác, nhưng không thể dùng trên chiến trường, vì tiếng đàn vang tới đâu, thì nơi đó không phân biệt quân địch hay quân ta, đều sẽ bị rối loạn tâm thần.
Nguỵ Vô Tiện lấy sáo thổi lên giục giã, thêm chút cải tiến, tiếng sáo ở khắp mọi nơi, hắn có thể chọn người bị ảnh hưởng bằng ý chí của mình, cái này các tu sĩ Lam gia khác không thể nào học được, Lam Vong Cơ cũng không thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.