Vương Linh Kiều bị xách mang theo từ Vân Mộng tới Kỳ Sơn, trên đường đi bị dằn xóc tỉnh lại, kêu một tiếng liền ăn một chưởng, rốt cuộc đến Kỳ Sơn càng hôn mê trầm trọng hơn, rồi bị bắt tỉnh lại để chỉ đường, khi bị ném ra đất dường như lại ngất xỉu, nhưng vẫn không thể ngất xỉu. Trên mặt đầy máu, nhìn cái gì cũng màu đỏ, bị đánh đến mức hoảng sợ cực điểm, căn bản không dám kêu la nữa.
Giọng nói của Ôn Trục Lưu lúc này hiếm khi hoảng loạn như vậy vì không gọi được A Thanh, ả hiện giờ đã biết Ôn Trục Lưu gọi A Thanh là ai, rốt cuộc ả cũng nhớ ra, ả đã làm những gì với thiếu niên này.
Ôn Trục Lưu mà biết ra mấy việc này thì.....
Càng nghĩ càng hoảng sợ, cố gắng chống chọi bò ra ngoài, thoát được càng xa càng tốt, chỉ cần đến được nơi có môn sinh Ôn gia khác, ả có thể cầu cứu, là có thể thoát khỏi tay của Ôn Trục Lưu.
Bàn tay đau điếng, Ôn Trục Lưu dùng lực nghiến bàn tay phải của Vương Linh Kiều đến vỡ nát, ả kêu la thảm thiết, ngay sau đó da đầu muốn rách ra vì quá đau, Ôn Trục Lưu túm tóc ả nhấc lên, để ả đối diện với người trên giường, lạnh giọng hỏi: "Hắn tại sao lại thế này?"
Vương Linh Kiều thét lên chói tai: "Ta không biết!"
Lại một chưởng: 『Bốp! 』
"Nói! Sao lại thế này!"
"Ta không biết! Ta không biết __"
Cứ kêu không biết là lại ăn một chưởng, ả tiếp tục la hét chói tai, Ôn Trục Lưu lại đánh ả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876848/chuong-82-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.