Tiếp tục đi một quãng nữa, cho đến lúc cẩn thận lắng nghe không thấy tiếng gầm rú nữa mới thôi, đại khái có thể biết được tình hình của yêu thú ngoài kia, và không còn bị cơn sóng âm kinh khủng làm cho khó chịu nữa.
Ánh mắt Lam Vong Cơ đảo qua xung quanh, ngã ba vào hang động tối tăm dưới lòng đất rơi vãi đầy đất đá, chỉ ở những góc vách đá mới mọc lên những loại cây cỏ không cần ánh sáng, trừ cái đó ra thì cái gì cũng không có. Nguỵ Vô Tiện cũng đi một vòng, nghĩ rằng chỗ này đã ổn nên ngồi xuống đất, khá là cam chịu mà nói: "Chờ thôi!"
Vỗ vỗ xuống mặt đất bên cạnh, Lam Vong Cơ liền ngồi xuống sát bên cạnh hắn.
Nguỵ Vô Tiện dựa vào, nói: "Ta đoán chừng phải đợi khoảng hơn nửa canh giờ thì con rùa kia mới có thể ngưng nghỉ, ngươi cảm thấy, chúng ta chậm ra ngoài lâu như vậy, người ở bên ngoài có chờ chúng ta không?" Dừng một chút lại nói, "Nhưng cho dù không đợi cũng không sao, sau khi ra ngoài thì chuyện gì cũng giải quyết được, nhưng giờ phải nghĩ cách truyền tin, động tĩnh ầm ĩ ồn ào như vậy, nói không chừng Giang Trừng cho rằng chúng ta xảy ra chuyện nên sẽ tự mình đi giải cứu".
Lam Vong Cơ xoa xoa hắn, không nói gì.
Nhận ra gì đó, Nguỵ Vô Tiện cũng bình tĩnh lại.
Sau một đoạn thời gian bình phục, quả nhiên tay bị cầm qua, lần thứ ba trong ngày hôm nay Lam Vong Cơ kiểm tra hắn, rũ mi mắt, cẩn thận xoa ấn dọc theo cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876836/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.