Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện đảo qua những gương mặt tuyệt vọng lo sợ không yên, bên tai còn nghe vài thiếu nữ khóc thút tha thút thít.
Đáy lòng bỗng nhiên lại lần nữa nổi lên một trận bực bội khó giải thích.
Cảm giác này tới một cách đột ngột, không khỏi khiến hắn nhanh chóng nhận ra sự khác thường, Nguỵ Vô Tiện mạnh mẽ kềm chế lại, cố gắng không nghe những âm thanh nức nở kia, hít sâu vài lần, sau khi bình phục một chút thì quay đầu, đột nhiên không kịp phòng ngừa bốn mắt giao nhau với đôi mắt cực nhạt màu, tim đập một chút.
Lam Vong Cơ đang lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, nhìn đến mức Nguỵ Vô Tiện dường như muốn tránh né, trực giác người này đã phát hiện ra hắn có gì đó không ổn, đang suy nghĩ xem làm thế nào để trước mắt Lam Vong Cơ đừng để ý đến chuyện này, sau một lúc thì nghe thấy: "Trở lại hồ nước, có cách thoát ra"
Làm như chỉ nói cho hắn nghe, âm lượng không lớn, nhưng so với những tiếng khóc kia, thì lời nói bình tĩnh rõ ràng này khiến mọi người không thể nào không chú ý tới, tiếng khóc cũng ngừng lại.
Nguỵ Vô Tiện thở nhẹ, khẽ hỏi: "Cách gì?"
Làm như không chú ý tới biểu hiện cố tình như không bị gì của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ bình tĩnh đáp: "Trong hồ nước có lá phong"
Những người khác còn có chút chưa hiểu được, ngay lập tức Nguỵ Vô Tiện đã sực tỉnh, hắn cũng thấy, vài phiến lá phong đỏ tươi trôi nổi trong hồ, còn dính lên mũi con yêu thú,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876835/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.