Tuy lăn lộn quá nửa đêm mới ngủ, nhưng đến giờ mẹo, Nguỵ Vô Tiện vẫn tỉnh lại.
Nhưng cả người mềm mại, lười biếng, một đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Lam Vong Cơ phát hiện, đến ngồi bên mép giường nhẹ nhàng vỗ về hắn, một lát cẩn thận lấy tay trái của Nguỵ Vô Tiện từ trong chăn ra, cúi đầu xức thuốc cho hắn, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, thuốc mỡ cũng mát lạnh, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn không khỏi xuýt xoa, người đang mê mê man man buồn ngủ cũng phải tỉnh táo.
Lam Vong Cơ nói: "Thực xin lỗi... đau lắm à?"
Kỳ thật cũng không đau như thế, chủ yếu là vừa mới tỉnh ngủ nên khó chịu đựng, mà cũng không cần thiết phải chịu đựng, Nguỵ Vô Tiện mềm giọng nói: "Đau...." lại có ý muốn rút tay về, rồi không rút, Lam Vong Cơ nhìn hắn lắc đầu.
"Xức thuốc, chịu đựng một chút" Động tác càng tỉ mỉ hơn một chút, không bỏ sót bất kỳ chỗ bầm đỏ nào.
Nguỵ Vô Tiện nheo mắt nhìn y, mắt có chút mờ ảo do hơi nước, chớp mắt một cái nước mắt chảy ra liền thấy rõ ràng, vì thế cũng thấy Lam Vong Cơ một thân ăn mặc chỉnh tề, nhưng chưa buộc mạt ngạch, thoáng nghiêng đầu, thì thấy mạt ngạch bị chà đạp cả đêm qua đang nằm ngay ngắn trên án thư.
Dường như sau khi tình sự đã qua mới được cởi bỏ hoàn toàn, chỗ bị trói vừa lâu vừa chặt, đương nhiên hai tay Nguỵ Vô Tiện đều nhìn rất thảm, vải dùng làm mạt ngạch của Cô Tô Lam thị ít nhiều cũng có chất lượng cao cấp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876830/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.