Không được ra ngoài đi săn đêm, lại dễ dàng chạm mặt Ôn gia gây chuyện, tiểu bối của Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng giống tiểu bối của Liên Hoa Ổ, phần nhiều là ở trong gia tộc, rất hiếm khi ra khỏi sơn môn. Đa số thời gian là tu hành luyện kiếm tập nhạc, tuy không thông báo với bên ngoài, nhưng việc dạy học sớm đã khôi phục, nhưng nội dung dạy học lại rất khác lúc trước, những quy củ khuôn sáo, những thay đổi quyền lực trong gia tộc qua nhiều thế hệ tu chân, những danh ngôn của danh sĩ và phả hệ của gia tộc đều bị bỏ hết, tập trung vào kỹ năng tu hành, thậm chí cả những tuyệt kỹ bí mật của Cô Tô Lam thị. Lần đầu tiên nghe thấy, Nguỵ Vô Tiện sửng sốt một lát rồi ngẩng đầu ngay lên, Lam Khải Nhân trên bục giảng nhìn xuống, liếc hắn một cái thật sâu, tiếp tục giảng dạy. Trong lúc hoảng hốt lại nghĩ tới, hình như đã lâu chưa thấy bộ dạng Lam Khải Nhân tức giận bay cả râu đối với hắn. Đã là học mấy thứ này, Nguỵ Vô Tiện liền không còn phải dựa vào sự hỗ trợ mạnh mẽ mới không cảm thấy buồn ngủ trong lớp học, huống chi có mấy tiểu bối Lam gia đã học từ trước, đặc biệt giải thích lại rõ ràng cho hắn một lần. Mỗi ngày bị nhốt ở Vân Thâm Bất Tri Xứ trái lại cũng không nhạt nhẽo như tưởng tượng, có thể làm được nhiều việc, thời gian liền qua nhanh. Đương nhiên, tuy nói rất hiếm khi rời khỏi sơn môn, nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng không đến nỗi không ra khỏi cửa, vẫn xuống núi như trước, chính là hôm nay hắn cùng Lam Vong Cơ đi dạo ở Thải Y trấn, thiếu những đường sông ngang dọc đan xen, dân trong trấn đa số chưa thích ứng, nhưng phải nhẫn nại chịu đựng dăm ba năm, dù sao cũng tốt hơn so với việc không biết khi nào tự nhiên bị rơi xuống nước, thuyền hàng nhiều lần bị chìm không lý do. Nếu lại phụ thuộc, thì cũng không thể nào sinh sống trên người con quái vật đó được. Hai người đi dọc theo đường phố, thấy lòng sông rút cạn sớm đã mọc đầy cỏ, thậm chí có chỗ còn được tận dụng, trồng thứ gì đó, hoặc chất đống các thứ linh tinh. Nghĩ khả năng thích ứng của người dân trong trấn tốt hơn tưởng tượng của bọn hắn, lại không tránh khỏi lắc đầu bật cười, không biết sau khi thuỷ hành uyên bị trừ bỏ, các đường sông lại đầy nước, liệu có ai phản đối như lúc trước phản đối việc rút cạn lòng sông hay không? Nhưng một thế hệ bách tính Cô Tô chịu nhiều ân huệ của Lam gia như vậy, nhất định sẽ không thật sự khiến bọn hắn khó xử đâu. Dựa sát vào Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện thường thường phải quấn quýt lấy bàn tay bên dưới ống tay áo kia, có khi chỉ trỏ nói giỡn đối với các quầy hàng ven đường, hiếm khi, không ăn cơm ở tửu lầu, trên đường thấy cái gì ngon là mua nếm thử. Thấy thật là nhẹ nhàng thoải mái, thỉnh thoảng dường như không có việc gì mà phất tay một cái lên cánh cửa nhà ven đường, tay dời đi, thì giống như có một lá bùa đã mấy năm lẳng lặng dán bên trên. Không ai phát hiện. Có lẽ chủ hộ mới có thể phát hiện một số cơn đau nhỏ, bệnh nặng gây khó chịu gần đây, chính là có sự việc kỳ lạ gì đó xảy ra sau khi màn đêm buông xuống khiến mấy thứ đó đột nhiên biến mất hết. Đi dạo gần hết các nơi, Nguỵ Vô Tiện cũng tự biết đã ăn lung tung đủ các thứ, trời vẫn còn sáng, thấy bên đường có một quán trà sạch sẽ nên đi vào, không đói bụng, chỉ kêu một bình trà và ít món điểm tâm ngồi xuống nghỉ ngơi, trà cũng không phải là trà ngon, nhưng ngồi xem người đi lại trên đường, chậm rãi uống trà ăn chút điểm tâm cũng được. "Lam Trạm, Thải Y trấn không có vấn đề, hôm nào đi xem đỉnh núi sau thị trấn một chút nha?" "Ừm" "Thành Cô Tô, Ôn Ninh nói là có chút chú ý giúp đỡ, đám Ôn gia kia, gần đây thật đúng là đã ngừng tay không ít, không biết có phải Ôn Tình đã làm gì hay không". Vừa nói chuyện, Nguỵ Vô Tiện vừa dùng đũa thoáng dùng sức đè lên món điểm tâm trên bàn, chia làm hai, kẹp vào đũa, liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái. Hai mắt nhạt màu ngóng nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện gắp điểm tâm đưa gần về phía y: "Há miệng" Lam Vong Cơ nghe lời làm theo, Nguỵ Vô Tiện liền đút một nửa miếng điểm tâm vào miệng y. "Ăn ngon không?" Lam Vong Cơ thong thả ung dung ăn xong, nuốt rồi một lúc sau mới lên tiếng: "Ừ" "Đúng rồi, nói đến chuyện này, mới vừa rồi ta còn thấy..." cổ tay Nguỵ Vô Tiện hơi nghiêng nghiêng mà phe phẩy đôi đũa, chỗ ngồi hướng nhìn ra bên ngoài quán trà, bỗng nhiên nhìn thấy hình bóng quen thuộc: "A? Đó không phải là.... Ôn Tình và Ôn Ninh sao?" Nguỵ Vô Tiện đứng lên vẫy tay, hai người bên đường dừng chân lại, đi về phía bọn họ. Ôn Ninh nói: "Nguỵ công tử, Lam nhị công tử" "Thật khéo", Nguỵ Vô Tiện chào hỏi, Lam Vong Cơ đứng dậy nhường chỗ cho bọn hắn ngồi, Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ đi lại đây, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, ngửa đầu chớp mắt nhìn y, Lam Vong Cơ cũng không ngần ngại, ngồi sát vào hắn. "Là quá khéo" Ôn Tình lên tiếng, cũng không khách khí ngồi xuống, làm như không thấy hai người đối diện đang dính nhau thành một khối. Nguỵ Vô Tiện nói: "Ôn Ninh, còn đừng làm gì? Ngồi đi" Ôn Ninh lúng ta lúng túng nói: "...Ách" Lại vẫy tay gọi tiểu nhị, kêu thêm bình trà và mấy món điểm tâm, đều là những món đơn giản, thực mau được mang tới. Uống ngụm trà, Ôn Tình nói: "Các ngươi ở chỗ này...." Nguỵ Vô Tiện khẽ cười: "Như các ngươi thấy, ở đây uống trà ăn điểm tâm thôi." Đẩy một đĩa qua, "Món này hương vị không tồi, nếm thử". Ôn Tình nhận lấy, hừ một tiếng: "Thật nhàn hạ thoải mái quá" "Chính là vậy" Từng người trong lòng đều ngầm hiểu mà không nói ra, đám môn nhân Ôn gia kia sau đó tới nhưng không nhìn ra bọn họ dọc đường đã làm những gì, Ôn Tình thì không đến mức không phát hiện ra chút nào. Nhất thời không nói chuyện, luôn có mấy ánh mắt trong quán trà nhìn lại đây, nhưng chỉ dám lén lút xem, dù sao bốn người bọn họ có quần áo, gương mặt, khí độ đều khác nhau. Thân hình Lam Vong Cơ kia, người dân Thải Y Trấn không lạ gì, đều biết là đệ tử tu tiên trong tiên phủ ở trên núi ngoài thành Cô Tô đã trăm năm, thậm chí còn biết thân phận của Lam Vong Cơ là con thứ hai dòng chính của gia chủ Lam gia, cũng biết thiếu niên mặc quần áo khác đi bên cạnh y, tuy trên người mặc quần áo của thế gia tu tiên khác, nhưng đã đến đây kết khế với Lam Vong Cơ, thì cũng coi như là người Cô Tô Lam thị. Hai người cho dù không thường xuyên xuống núi đến trấn này, thì cũng là gặp qua một lần không thể quên. Còn hai người đang ngồi trước mặt, thì hiếm thấy hơn, trên người mặc áo bào có gia văn giống với những người đã vào chiếm giữ Cô Tô gần một năm nay, hành sự kiêu ngạo ương bướng, không ít lần ức hiếp thường dân bá tánh, cũng là người thế gia tu tiên, họ Ôn, lại không giúp đỡ bình dân bá tánh, ngược lại còn tác oai tác quái khắp nơi, nghe nói gia tộc rất có thế lực, cũng không phải chưa thấy qua thái độ dữ dằn của bọn họ đối với tu sĩ Lam gia. Cho nên bốn người này ngồi chung với nhau, mà không khí lại bình thản, thật khiến cho người ngoài nhìn không biết là chuyện gì xảy ra. Nhưng thật ra có thể thấy, thái độ của nữ tử đang ngồi kia tuy có kiêu ngạo, nhưng không giống sẽ vô cớ gây chuyện với người khác. Nếu nhìn không hiểu, chính là có thể nhìn ra có hai loại người tu tiên của Ôn gia tiến vào Cô Tô mấy năm gần đây. Chỉ là cứ tò mò vậy thôi, cũng không dám gây chú ý nhiều hơn. Mặc dù việc nhìn lén và thì thầm cho dù cẩn thận như thế nào cũng không qua được tai mắt của người tu tiên. Nhưng đều là đã quen bị nhìn vậy rồi, có lẽ chỉ có Ôn Ninh hiện giờ hơi không được tự nhiên, chứ sắc mặt ba người còn lại đều là bình thản ung dung. Ôn Tình thoải mái uống trà, dường như không có việc gì ảnh hưởng đến việc ăn bánh uống trà, cũng không nói lời nào, phảng phất thật sự là đến để cho bọn họ chiêu đãi. Nguỵ Vô Tiện thì không động đũa nữa, ở dưới bàn đùa nghịch bàn tay Lam Vong Cơ. Dùng xong trà bánh, Ôn Tình mới bỗng nhiên mở miệng: "Ngươi..." Nguỵ Vô Tiện gương mắt nhìn nàng: "Như thế nào?" "So với lần trước gặp ngươi, thì ngươi càng giống Khôn Trạch hơn một chút, nói không chừng sau này hai ngươi tách ra, người khác cũng không nhìn ra bất kỳ điều gì khác thường". "......" Ôn Tình tiếp tục nói: "Ngươi có biết điều này thể hiện ý nghĩa gì không?" Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn nàng, tiếp lời: "Thể hiện ý gì?" Ôn Tình trầm mặc một lát: "Có lẽ một ngày nào đó, sẽ phân hoá hoàn toàn". Nguỵ Vô Tiện ách một tiếng. Sau khi các triệu chứng cơ thể đã ổn định, thực sự là hiếm khi đến trạm giám sát tìm Ôn Tình để khám, lâu lâu mới đi một lần, đương nhiên việc gặp nhau ít đi, lần này tình cờ gặp nhau, là đã cách hơn hai tháng. Mà hôm nay, là lần thứ hai Ôn Tình đề cập chuyện phân hoá hoàn toàn với bọn họ. Chính thức sẽ xảy ra chuyện gì còn chưa chắc chắn, suy nghĩ thêm, có lẽ là nửa tốt nửa xấu, Ôn Tình sau đó lại nói bổ sung câu, nhìn còn lâu, đại khái với tốc độ này thì chắc phải mấy năm nữa. Đối với chuyện này cũng không nói nhiều, cám ơn vì đã mời trà bánh, Ôn Tình thong thả ung dung đứng đậy, Ôn Ninh từ biệt bọn họ xong liền vội vội vàng vàng đuổi kịp, hai người cùng rời đi. Tình thế dần dần khẩn trương, có nhiều dự đoán là quan hệ giữa Ôn thị và các gia tộc tiên môn khác sẽ ngày càng căng thẳng, tương lai có lẽ sẽ có một ngày đứng hoàn toàn ở một phía đối lập, bất kể kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, thì giờ phút này Ôn Tình với bọn họ sớm đã không thích hợp để lui tới thường xuyên nhiều. Người đã đi rồi, Nguỵ Vô Tiện nhìn trời, kêu chủ quán tính tiền, rồi ra khỏi quán trà. Trước khi rời khỏi Thải Y trấn, Lam Vong Cơ đã thành thói quen để Nguỵ Vô Tiện kéo tới tiệm rượu, mua mấy vò Thiên Tử Tiếu, nhìn hắn vui mừng giấu vào túi càn khôn chuẩn bị lén lút mang vào Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nói Lam Khải Nhân không còn nổi giận bay râu trừng mắt với Nguỵ Vô Tiện nữa, nguyên nhân là vì Nguỵ Vô Tiện tránh né, giảm bớt trêu chọc lại, thái độ Lam Khải Nhân hoà hoãn, hắn đương nhiên không giống ngày xưa không chịu bị quản giáo thì sẽ gây chuyện, nhưng các quy củ khuôn sáo, bề ngoài giữ được thì giữ, cố hết sức không để Lam Vong Cơ khó xử, nhưng nếu muốn hắn bằng lòng cư xử đúng theo các quy tắc, thì thật sự không có cách nào. Cho nên đây là, tự giác che dấu, còn có Lam Vong Cơ thay hắn yểm trợ. Lam Hi Thần dường như cũng biết ít nhiều, miễn là hai người không quá đáng thì cũng mắt nhắm mắt mở, thỉnh thoảng mỉm cười nhắc nhở vài câu, rồi ung dung thong dong buông tha cho bọn họ. Cũng giống như mấy vò Thiên Tử Tiếu này vậy, Nguỵ Vô Tiện mua đem về cũng là tự mình trốn trong Tĩnh Thất uống, tuyệt đối không để Lam Khải Nhân thấy được, càng không cố gắng lôi kéo Lam Vong Cơ uống thử, hắn rất muốn xem Lam Vong Cơ uống rượu, nhưng vẫn là chờ ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, miễn miễn cưỡng cưỡng không tính là vi phạm lệnh cấm là chuyện sau này sẽ nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]