Giờ mẹo bị đánh thức, Nguỵ Vô Tiện còn có chút mơ hồ, cuộn ở trên giường không nhúc nhích, Lam Vong Cơ sớm đã mặc chỉnh tề, đứng ở bên cạnh chăm chú nhìn một hồi, nhẹ tay xốc tấm chăn mỏng ôm người bế lên, khó khăn mãi mới làm cho thân mình mềm nhũn kia ngồi được ở mép giường, để cho y thay quần áo.
Sau khi lau mặt, Nguỵ Vô Tiện ngã về phía trước, được Lam Vong Cơ ôm lấy đụng đầu vào ngực, mặt đụng vào không nhẹ không nặng, than nhẹ một tiếng, Nguỵ Vô Tiện cọ tới cọ lui rồi từ trong lòng Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, kéo người xuống một chút, nhắm hai mắt mổ tới mổ lui mới hôn trúng vào môi.
Đợi cho Nguỵ Vô Tiện hài lòng, qua thời gian nửa nén hương rốt cuộc mới cùng nhau bước ra cửa phòng, đến đại sảnh dùng cơm sáng, Lam Vong Cơ lấy một ít bạc nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Tên tiểu nhị trẻ tuổi chạy tới lấy, nhếch miệng cười nhìn bọn họ nói: "Khách quan đi thong thả ___"
Nên trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi.
Trước khi rời khỏi Lịch Dương, Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ quay lại tiệm rượu trên đường phố kia, thấy người đứng ở ngã tư mời chào khách qua đường vẫn là vị tiểu nhị hôm qua, cười hì hì đi qua mua hàng.
Mua mười vò rượu Hà Gia, chín vò nhét vào túi càn khôn, định giấu đi để từ từ uống, một vò uống hết ngay trước mặt tiểu nhị, bắt người ta đổi thành họ Lam.
Lam Vong Cơ: "......"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi đừng lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876826/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.