Nói không lớn, nhưng Lam Vong Cơ chắc chắn là nghe thấy, thoáng nhúc nhích, nhưng lại không nói gì. Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ liếc nhìn y, ánh mắt giao nhau, yên lặng không nói. Một lát sau bỏ qua. Vài ngày sau có rắc rối, vài ngay sau lại có phiền phức, cấm chế hay không cấm chế cứ vứt ra sau đầu đã. Nguỵ Vô Tiện một lần nữa đặt sự chú ý vào việc trước mắt, thực sự cảm thấy không mệt, trăm phương ngàn kế muốn đi ra ngoài, ngoài mềm giọng dịu dàng năn nỉ, còn dùng tay chân quấy rầy. Lam Vong Cơ không đồng ý, bình tĩnh liếc nhìn hắn, lấy tay kêu lại đây, Nguỵ Vô Tiện ngay sau đó lộ vẻ mặt cảnh giác, Lam Vong Cơ lại chỉ là sờ sờ đầu của hắn, nói: "Nghe lời" "......." Xác nhận là Lam Vong Cơ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hắn đi ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện buồn bã đi tắm, lúc trở về leo lên giường. Thấy hắn tắm xong, Lam Vong Cơ cũng nhanh chóng tắm xong. Ngồi trở lại mép giường, Nguỵ Vô Tiện lập tức nhích lại gần, thoáng nhổm dậy, hai tay vòng lấy Lam Vong Cơ, mặt úp vào ngay eo của y. Hai người đều chỉ mặc trung y màu trắng, Nguỵ Vô Tiện cũng không biết lăn lộn trên giường thế nào, mà vạt áo lộ ra hơn nửa vùng ngực, đương nhiên lúc này lật người qua ôm người ta, nên đã bị che khuất. Trái lại Lam Vong Cơ, cho dù chỉ mặc trung y cũng kéo kín mít đoan chính, chỉ là hiện giờ đã cởi mạt ngạch xuống, mái tóc đen xoã ra, ngồi ngay mép giường, lại lộ ra vẻ nhẹ nhàng thoải mái mà người ngoài hiếm khi thấy. Nghiêm chỉnh để người nằm bất động ngay chỗ eo mình một hồi, Lam Vong Cơ cúi đầu gom mấy sợi tóc rơi ra của Nguỵ Vô Tiện, tay vuốt ve từng chút từng chút lên mái tóc. Bị sờ như vậy một hồi, Nguỵ Vô Tiện thấy thật buồn ngủ, nhắm mắt lại. Lam Vong Cơ lúc này mới nhẹ nhàng chậm chạp tắt nến, lên giường ôm người vào lòng, một khắc nữa mới tới giờ hợi, mà người nói không mệt đã ngủ say. Hai mắt cực kỳ nhạt màu ngóng nhìn, giờ hợi vừa đến, nhắm mắt. Hôm sau, là ngày đầu tiên của Hội Thanh Đàm Kỳ Sơn, sau khi rửa mặt thay quần áo theo Lam Vong Cơ đến đại đường, môn nhân Cô Tô Lam thị theo thứ tự ngồi xuống, cực kỳ yên tĩnh mà dùng cơm, Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào bàn ăn trước mặt, tuỳ ý nghe các gia tộc khác nói chuyện phiếm, không ai nói chuyện gì đặc biệt, nhưng nếu có người nhà Ôn gia đi vào, thì có nhiều tiếng nịnh hót vang lên. Dùng xong, vẫn còn sớm, chưa cần đến hội trường. Nguỵ Vô Tiện cũng không muốn vào trước, các cuộc tranh luận không phải là việc của tiểu bối bọn họ, không có chỗ cho bọn họ nói chen vào, càng không có ai hỏi tới, nhưng lại bị yêu cầu phải ngồi đó "quan sát" suốt cả buổi, các nhà cử ra những người uyên bác nhất để hỏi về pháp luận về đạo, thường sẽ tranh luận đến đỏ mặt tía tai, lại thao thao bất tuyệt miệng lưỡi lưu loát mà hùng biện, có khi dưới tình thế cấp bách hoặc cảm xúc kích động, dùng lý lẽ vớ vẩn làm trò cười cho thiên hạ mà không tự biết, đương nhiên cũng có những người nói rất hay, làm cho người nghe ngộ đạo, nhưng những người như vậy lại không sẵn lòng nói ra hoặc chỉ có ít thời gian nên không thể nói rõ. Chờ ở bên ngoài, Nguỵ Vô Tiện lơ đãng nhìn mọi người đi tới đi lui khắp nơi, tay buông thõng gần với Lam Vong Cơ, thỉnh thoảng làm như vô tình mà đụng phải, lại tách ra, tóm lại không giống như lúc trước là sẽ nắm lấy tay nhau giấu dưới tay áo hoặc lấy đầu ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ, dù sao lần này Ôn gia phát lễ phục cho tiểu bối là tay áo bó, không phải tay áo rộng như giáo phục Cô Tô Lam thị. Nguỵ Vô Tiện chạm vào như vậy, Lam Vong Cơ lại tránh đi, Nguỵ Vô Tiện lại đụng vào, Lam Vong Cơ lại tránh, vài lần như thế, tay Nguỵ Vô Tiện bị bắt được, vội vàng thoát ra, để xa ra, nhưng không bao lâu lại chứng nào tật nấy. Cho đến khi bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, ánh mắt sáng lên, mu bàn tay Nguỵ Vô Tiện đụng nhẹ vào Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ theo ánh mắt nhìn qua, hơi suy nghĩ, rồi dẫn Nguỵ Vô Tiện qua báo với trưởng bối Lam gia, đương nhiên được đồng ý, liền cùng Nguỵ Vô Tiện đi qua đó. Giang Trừng thấy bọn họ đến chào đón, lộ ra một chút tươi cười, rồi chợt nghiêm lại, gật đầu với Lam Vong Cơ xem như chào hỏi qua, rồi lại hướng về Nguỵ Vô Tiện nói chuyện: "Các ngươi tới rồi à, đến khi nào? Sao hôm qua lại không thấy?" Nguỵ Vô Tiện ngừng trước mặt hắn một khoảng xa hơn một bước chân, đáp: "Tối hôm qua đến..." vừa nói chuyện vừa cẩn thận xem xét, xác nhận rồi mới hơi hơi mỉm cười, "Giang Trừng, ngươi... không tệ ha?" Giang Trừng nhìn vẻ mặt hắn, nhướng mày hỏi: "Hâm mộ hả?" Nguỵ Vô Tiện cười mắng: "Cút!". Ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng thật sự là có chút thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Tại sao trên thư lại không nói?" Giang Trừng nói: "Không phải bây giờ đã gặp mặt hay sao? Chuyện xảy ra mấy hôm trước" "Thôi được" Nguỵ Vô Tiện từ xa đã phát hiện Giang Trừng phân hoá thành Càn Nguyên, việc sau này con của vợ cả kế nhiệm chức tông chủ của Vân Mộng Giang thị đã không còn là vấn đề nữa rồi, thật là may mắn, nếu Giang Trừng phân hoá thành Trung Dung, Liên Hoa Ổ sợ sẽ có một trận rung chuyển. Rất muốn vỗ vào vai hắn vài cái thật mạnh, nhưng đã hơn một năm trôi qua, nhận rõ thân phận thay đổi sau khi phân hoá, Nguỵ Vô Tiện không dám động tay động chân, Giang Trừng càng không thể nào. Lam Vong Cơ ở ngay bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, an an tĩnh tĩnh không nói câu nào. Tán gẫu một lúc, nói qua nói lại là muốn gây nhau, thăm hỏi Liên Hoa Ổ xong, lại hỏi đến tình hình Giang Yếm Ly gần đây, phần lớn tin tức đều đã biết, Nguỵ Vô Tiện chỉ là không nghĩ Giang Trừng sẽ giấu hắn chuyện phân hoá này, hỏi thêm vài câu, hứa hẹn sẽ gặp lại trong cuộc thi bắn cung. Nguỵ Vô Tiện xúc động nói: "Giang Trừng à, cuối cùng mong đến lúc ngươi trưởng thành, chứ không lúc trước đánh nhau với ngươi, dễ như đánh với con nít vậy" Giang Trừng hùng hổ trợn mắt nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi đi chết đi!" Không hề quan tâm đến bị trừng mắt, Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói: "Giang thúc thúc đâu? Những người khác đâu? Sao chỉ có ngươi?" Giang Trừng nói: "Vị trí của Vân Mộng Giang thị được sắp xếp khá xa Cô Tô Lam thị, là ta tự mình đi lại đây xem thôi". Nguỵ Vô Tiện tỏ ra rành rẽ: "Vậy được, tối nay đến lượt ta qua đó tìm" Cuộc biện luận giữa các nhà sắp bắt đầu, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy cũng đã đến lúc phải quay trở về, Giang Trừng cũng phải đi rồi, nhưng trước khi đi thì đến gần hắn khoảng non nửa bước chân, hai mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện từ trên xuống dưới, cười nhạo một tiếng. "Nguỵ Vô Tiện, ngươi quả nhiên lùn đi!" Nói xong liền xoay người rời đi. Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Nguỵ Vô Tiện đứng ngây ra tại chỗ. ..... ! Đến khi hoàn hồn thì không thấy người đâu. Nguỵ Vô Tiện từ từ xoay người, nhanh chóng đưa tay giữ chặt lấy Lam Vong Cơ, mở miệng, ngữ khí bình tĩnh làm như không hề gợn sóng: "Lam Trạm, ngươi có nghe không? Giang Trừng vừa rồi nói ta...." Bỗng nhiên nhận thức rõ ràng tư thế hiện tại của hắn, nghẹn một cái, lúc này mới nhớ tới, không biết bắt đầu từ lúc nào, cứ đứng gần Lam Vong Cơ, từ lâu hắn đã phải ngửa đầu để nói chuyện với y, muốn chủ động hôn một cái, thì phải nhón chân rồi còn vòng tay sau cổ Lam Vong Cơ kéo y xuống.... Nhớ mới vừa rồi, Giang Trừng đúng thật là nhìn thấy cao hơn một chút, trước kia hai người cao ngang nhau, hoặc đúng hơn là Nguỵ Vô Tiện cao hơn Giang Trừng một chút, hiện tại không chỉ Giang Trừng cao hơn hắn một tấc, mà Lam Vong Cơ càng cao hơn Nguỵ Vô Tiện, ước chừng hơn hai tấc. Đối với vóc người, mỗi ngày đều nhìn thấy, thay đổi rất chậm dường như không nhìn ra. Nguỵ Vô Tiện dĩ nhiên biết mình lùn hơn Lam Vong Cơ một chút, nhưng lại không biết từ khi nào khoảng chênh lệch lại kéo dài ra. Nhưng Giang Trừng, khoảng thời gian ngắn không gặp, hắn lúc đầu gặp lại vui quá nên không đặc biệt chú ý, Giang Trừng nhắc tới, hắn thật sự nhận ra ngay. Không đúng, phải nói là mấy tháng trước trở về Liên Hoa Ổ, dường như cũng đã thấy dấu hiệu này. Nguỵ Vô Tiện hít mấy hơi, định ra vẻ không quan tâm, nhưng lại không tự chủ được mà hạ giọng, hỏi nhỏ Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi nói ta thật sự... thật sự lùn đi sao?" Lam Vong Cơ lắc đầu nói: "Không có" Nguỵ Vô Tiện đương nhiên biết hắn không thể nào lùn đi, mà là Lam Vong Cơ và Giang Trừng cao lên so với hắn! Vấn đề là do phân hoá, Khôn Trạch tất nhiên thể trạng thường nhỏ yếu rất nhiều, vóc người xưa nay thấp hơn so với Càn Nguyên và Trung Dung, nếu Nguỵ Vô Tiện dựa theo thiên tư lúc đầu mà là phân hoá thành Càn Nguyên, thì nhất định sẽ phát triển giống lúc trước, nghĩa là so với Giang Trừng vẫn cao hơn một chút như cũ, so với Lam Vong Cơ thì thấp hơn một chút, nhưng do năm trước thành Khôn Trạch, vóc người liền phát triển rất ít, tự nhiên bị vượt qua. Không biết thì không sao, khi đã biết, lại còn bị chế nhạo tận mặt, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được đuổi theo hỏi: "Lam Trạm, ngươi nói, rốt cuộc thật sự ta sẽ trưởng thành mà không cao nữa đúng không...." "......" Lam Vong Cơ trầm mặc, cũng không nói cho Nguỵ Vô Tiện biết, từ lâu y đã phát hiện ra sự thật là vóc người hắn đã ngừng phát triển. Ngẫm lại vẫn nói là: "Không có việc gì" Thấy Lam Vong Cơ hiếm khi nói mà do dự như vậy, Nguỵ Vô Tiện chậm rãi buông tay, ánh mắt rũ xuống. Nhẫn nhịn, nhưng nhịn không được, nhỏ giọng thì thầm: "Thật là buồn cười". Hắn trước đó cao hơn Giang Trừng cơ mà. Nỗ lực cuối cùng nhằm thay đổi tình thế, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nhớ tới: "Lam Trạm, Ôn Tình có nói, nếu làm chuyện đó quá thường xuyên, vậy có phải hay không....." "Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ ngắt lời hắn, cùng Nguỵ Vô Tiện nhìn nhau một hồi, dời đi ánh mắt, lẳng lặng nhìn ra xa, "Đã đến giờ rồi, chúng ta nên cùng huynh trưởng hội họp" "..... Được" Về đội ngũ, bắt đầu chương trình, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai. Mới vừa rồi, là lảng sang chuyện khác à? Lam Vong Cơ thế mà học cách lừa gạt hắn!!!!! (Ha ha ha ha ha.... Nhịn cười không nổi với Lam Tâm Cơ!!! Sợ bị vợ cấm vận nên đánh trống lảng, haha...)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]