Chương trước
Chương sau
Bởi vì môn nhân Lam thị gần đây đi khắp nơi ngăn chặn thuỷ hành uyên nên thị trấn dưới chân núi Cô Tô có gì dị thường là thuận tay giải quyết luôn, Lam Vong Cơ nói với Nguỵ Vô Tiện là muốn vào núi, tìm giết con yêu thú nhiều lần xuống núi tác loạn, theo mô tả của người xin giúp đỡ, chắc là một loại sơn tiêu (ma núi).
Nơi đó cách Vân Thâm Bất Tri Xứ một quãng đường, nhưng ngự kiếm cũng không tốn thời gian mấy.
Đồng thời cũng đi đến thị trấn có sông gần đó để xác nhận có liên thông với Bích Linh hồ hay không, nếu có, cần lập tức tách ra, tuy khoảng cách xa xôi, khả năng không cao, nhưng thuỷ hành uyên là tà vật thực sự phiền toái, cần phải xử lý một cách thận trọng.
Chưa đến hoàng hôn, Nguỵ Vô Tiện đứng trên thân kiếm trông về đỉnh núi xa xa, tóc tung bay theo gió, biểu tình phóng túng, Lam Vong Cơ bỗng nhiên nói: "Tới rồi".
"A!" nghe lời, Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nhìn một cái, không phải là thấy một trấn nhỏ nằm giữa dãy núi bao quanh đó sao?
Ngự kiếm giảm xuống, tuy đã cố tình hạ ra khỏi con đường chính, nhưng vẫn khiến dân tình xôn xao.
Những người đi đường thấy hai gã thiếu niên có dung mạo trời sinh cực kỳ tuấn tú từ trên trời giáng xuống, bạch y và áo tím phần phật theo gió, dáng vẻ khí độ bất phàm, nên nhìn nhiều lần. Sau khi rơi xuống đất, kiếm quang màu xanh băng và màu đỏ đậm từng cái tra vào vỏ, khuôn mặt thiếu niên mặc bạch y lạnh lùng, nhẹ nhàng gật đầu, thiếu niên áo tím thì quay đầu nhìn xung quanh một chút, bỗng nhiên cười, ngăn một người qua đường lại để hỏi chuyện.
Làm như nhanh chóng xác định được mục tiêu, sau khi cảm tạ lập tức rời đi.
Nguỵ Vô Tiện nghe được những lời bàn tán sau lưng, tuy rằng đã đi được một quãng rồi, nhưng với thính lực của người tu tiên, chẳng lẽ lại không nghe được? Cười cười, xoa xoa bàn tay Lam Vong Cơ đang để dưới tay áo: "Nghe thấy không? Lại nói ngươi đó". Đẹp quá, đặc biệt là tiểu công tử đẹp trai mặc bạch y.
Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: "Cũng đang nói ngươi".
Nguỵ Vô Tiện nói tiếp: "Đó là vì ta lớn lên đẹp trai, sinh ra đã đẹp rồi, không bàn luận hai ba câu, ai mà chịu được?"
Lam Vong Cơ nghe vậy nhìn hắn một hồi, mới chầm chậm thu hồi ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, tay nắm chặt, bắt được ngón tay không an phận đang cào nhẹ lòng bàn tay y, theo hướng người qua đường chỉ mà đi lên đỉnh núi.
Núi này vô danh, lên đỉnh núi thì thấy đỉnh núi không lớn, cũng không trồng trọt gì, cho nên mây mù dày đặc cỏ dại mọc um tùm, Nguỵ Vô Tiện tìm tìm, thật sự tìm thấy một ổ con sơn tiêu, đập tan tành, rồi lại tìm, thật không có gì khó, rồi cùng Lam Vong Cơ xuống núi, tiếp theo phân công nhau kiểm tra các con sông, xác nhận không đáng lo, mới trở về điểm hẹn gặp.
Trao đổi qua tình trạng của các con sông mà từng người xem xét, phát hiện việc đã làm xong, Nguỵ Vô Tiện lập tức có vẻ mặt cực kỳ kinh hoàng, vội la lên: "Chỉ có vậy thôi hả?"
Ngữ khí rất là khoa trương, khiếp sợ, đôi mắt thanh lãnh kia nhìn hắn, vẫn bình tĩnh gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện suy tính lúc này trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, còn chưa tới giờ cấm đi lại ban đêm, không có việc gì để ở lại bên ngoài, Lam Vong Cơ chắc chắn muốn cùng hắn quay trở về, nhưng đây là lâu lắm mới được đi săn đêm, căn bản không muốn cứ như vậy trở về nhà, hơn nữa rõ ràng mới rồi chả cần phải cố gắng chút nào....
Lại nghĩ, chắc bởi vì vậy mà Lam gia mới dễ dàng thả hai người tiểu bối bọn họ ra, không có trưởng bối đi cùng, cũng không có đám môn sinh đi theo, Nguỵ Vô Tiện vốn tưởng rằng bởi vì bận việc rút cạn Bích Linh hồ nên Lam gia thiếu người, xem ra rõ ràng là chuyến đi này đơn giản, mới để hai người tự đi.
..... Này so với buổi chiều đi dạo hít thở không khí rồi quay trở về ăn cơm có khác gì đâu?
Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn thất vọng, nhìn Lam Vong Cơ với vẻ mong đợi: "Lam Trạm..."
Lam Vong Cơ không trả lời, rút Tị Trần ra nói: "Về nhà"
"Được, về nhà... Chỉ là, Lam Trạm, tuy rằng hiện giờ trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ chưa quá giờ cấm đi lại ban đêm, nhưng còn cơm chiều để ăn sao?"
"Có"
Nguỵ Vô Tiện hoài nghi liếc một cái, Cô Tô Lam thị có giờ làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt, hiện tại trở về là trễ một chút, mặc dù hắn căn bản cũng không để ý việc ăn ít đi một bữa cơm.... Không phải chứ, hay là Lam Vong Cơ định nấu cho hắn ăn?
Tuy rằng cũng rất tốt, nhưng hôm nay hiếm khi được ra ngoài, có thể ở lâu chút nào hay chút đó, Nguỵ Vô Tiện xúi giục nói: "Chúng ta ở lại trấn ăn một bữa cơm được không? Chỉ một chút thôi, ăn xong đi liền, kịp giờ trở về!"
"....."
Xúi giục không hiệu quả, giọng của Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn hẳn đi, đổi sang khẩn cầu: "Được rồi, Nhị ca ca.... Cầu xin ngươi mà, hơn nữa trở về ngươi cũng mệt mỏi, không cần phải nấu cơm cho ta".
"Không mệt"
Thực sự mềm cứng gì cũng không được sao?
Nguỵ Vô Tiện giữ chặt tay Lam Vong Cơ bắt đầu lắc: "Được, được, được, ngươi không mệt, nhưng nhìn ngươi như vậy ta thấy mệt, ta thật cầu xin ngươi mà, Nhị ca ca....."
Lúc này không có ai, Lam Vong Cơ để cho hắn lắc, trầm mặc một lát, tra Tị Trần vào vỏ, gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện mừng rỡ khôn xiết, chạy nhanh kéo y đi tìm tửu lầu.
Nơi này là Phật Cước trấn, mới vừa rồi bọn họ lên đỉnh núi có ổ sơn tiêu tuy vô danh, nhưng quả núi lớn bên cạnh rất nổi tiếng, tên là Đại Phật Sơn, Nguỵ Vô Tiện mới nghe lần đầu, tưởng rằng là núi Đại Phạn Sơn (núi Bữa cơm lớn)*, lúc này mới biết Phật không phải là Phạn, xa xa nhìn ngọn núi như một tượng Phật lùn, mới có cái tên này, trấn nhỏ dưới chân núi chính là Phật Cước trấn.
* (chữ 梵 – Phạn (Phật),đồng âm với chữ 饭 – cơm)
Hắn xoắn xuýt muốn đi ăn cơm ngay nhưng trước hết phải gặp người nhờ giúp, để báo là sơn tiêu đã bị diệt trừ, có thể yên tâm, nhà đó là nông hộ giàu có, còn định đưa bọn họ chút lễ vật nhưng bị Lam Vong Cơ nhẹ nhàng từ chối, cứ lải nhải nói miết là cuối cùng chỉ có Cô Tô Lam gia mới nguyện ý giúp đỡ, các thế gia khác có trả ơn cũng không để ý tới, ở Phật Cước trấn này, dãy núi bao quanh, hiếm khi có người tu tiên đến đây, tin tức cũng khó truyền ra, sơn tiêu thật sự đã quấy phá rất nhiều ngày.
Nguỵ Vô Tiện nghe xong, cáo từ, thầm nghĩ địa hình của thị trấn này thực sự khép kín quá, cũng không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới đưa được tin tức đến Cô Tô.
Lại nghĩ, nông hộ kia bị từ chối cũng là chuyện đương nhiên, các tiên môn thế gia ít nhiều cũng lựa chọn con mồi, nếu là loại như tẩu thi hoặc sơn tiêu bị tà ám thông thường như thế này, cấp bậc quá thấp, công lao quá ít, giết chẳng có thanh danh nên căn bản là coi thường không ra tay.
Hắn thật ra đối với chuyện này không sao cả, chỉ là đã cố ý đi một chuyến, mà lại không đủ tận hứng.
Thái độ của Lam Vong Cơ lại càng là hoàn toàn không thèm để ý. . truyện kiếm hiệp hay
Thị trấn không lớn, Nguỵ Vô Tiện tìm tới tìm lui, không có tửu lầu, cũng chỉ có một quán ăn, nghe mùi đồ ăn, cười một chút, kéo Lam Vong Cơ đi vào, quán ăn cũng không phân biệt chỗ ngồi, chỉ có tìm đại một cái bàn trong một sảnh lớn, Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ, thấy không có bất kỳ ý kiến gì đối với việc này, nên yên tâm ngồi.
Mà có lẽ chỉ có một nhà này làm quán ăn, lại đúng vào giờ cơm, tiếng người ồn ào, sau khi bọn họ ngồi xuống thì các chỗ khác cũng liền kín hết.
Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn lên tường, nghiên cứu một hồi, hỏi: "Lam Trạm, ngươi muốn ăn gì?"
Lam Vong Cơ đáp: "Tuỳ ngươi"
"Nga" Nguỵ Vô Tiện gọi tiểu nhị tới, dặn dò vài câu, tiểu nhị nhìn thấy bọn họ ăn mặc bất phàm, sớm đã chú ý, kêu một cái tới ngay, thái độ rất cung kính, không dám mảy may chậm trễ, rất là ân cần đến mức sau khi Nguỵ Vô Tiện gọi đồ ăn xong còn hỏi có yêu cầu gì nữa không.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Vậy chỗ cái ngươi có bán rượu không?"
Tiểu nhị vội trả lời ngay: "Chúng tôi không có, nhưng ngoài đường có bán, hai vị công tử nếu có yêu cầu, chúng tôi có thể mua mang lại đây".
Nguỵ Vô Tiện nhướng mày, tuy nói người dân bình thường đối với tiên môn thế gia bọn họ hầu như đều sùng kính, nhưng cũng không cần đến nỗi vậy...
Đuôi mắt nheo lại, mỉm cười nói: "Được đó, đa tạ"
"Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ!" Tiểu nhị này lui ra, lát sau đã có tiểu nhị khác đi ra cửa, chắc là đi mua rượu.
Nguỵ Vô Tiện đem ánh mắt trở lại nhìn Lam Vong Cơ, tầm mắt giao nhau, chớp mắt.
"Lam Trạm, ngươi chắc cũng biết vì sao hắn lại như thế?" Nhìn những ánh mắt từ các bàn khác không nhịn được liếc qua đây, Nguỵ Vô Tiện bình thản ung dung uống một ngụm trà mà Lam Vong Cơ rót cho hắn.
"Không biết".
"Ồ, có điều muốn cầu xin thôi, Lam Trạm, nếu người ta đã đến trước mặt ngươi cầu xin, thì ngươi giúp hay là không giúp?"
"Giúp"
"Vậy đêm nay chúng ta chắc là không thể trở về rồi". Hắn cảm thấy, việc được nhờ giúp tại Phật Cước trấn này, không thể giải quyết trong thời gian ngắn được.
Lam Vong Cơ gật đầu nói: "Không sao"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.