Chương trước
Chương sau
Chưa trải qua gia yến ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Nguỵ Vô Tiện khó có thể tưởng tượng Lam gia bản tính cứng nhắc sẽ làm một cái "yến" như thế nào, áp dụng gia giáo nghiêm khắc đến đáng sợ kia, ăn không nói, ngủ không nói, dáng vẻ cần đoan chính quy phạm, một đám người Lam gia như vậy tập trung lại, chẳng lẽ là cả một hội trường đều "mặc áo tang", không rên một tiếng, không khí buồn bã ngồi ngay ngắn trong bữa tiệc à?
Hình ảnh đó thật làm cho người ta sợ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hẳn là không đến mức như vậy... chỉ là nếu không phải như thế thì suy nghĩ mãi cũng không ra gia yến của Cô Tô Lam thị rốt cuộc là tình cảnh như thế nào.
Trời đã tối, đi về phía giáo trường lộ thiên, xa xa có thể thấy bày ra hơn mười cái bàn vuông to, ai cũng đã ngồi vào vị trí, nam nữ già trẻ ngồi lẫn lộn, lớn tiếng cười nói, náo nhiệt thực sự, còn có vài tên thiếu niên chui vào chui ra chạy đuổi đùa giỡn.
Cả dãy nồi và bếp ở bên cạnh đang bốc lửa ngút trời, chính vì thế mới cố ý dọn nhà bếp ra ngoài, đầu bếp phụ trách đổ cái gì vào trong nồi, vừa lật vừa xào, mùi dầu cháy toả ra làn khói thơm cay nồng, người Vân Mộng thích ăn cay, gia yến tất nhiên sẽ không thể thiếu các món ăn cay.
Lôi kéo Lam Vong Cơ đến bên chiếc bàn vuông, Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói: "Thế nào? Lam Trạm, ngươi muốn ngồi ở đâu?"
Lam Vong Cơ lặp lại: "Muốn ngồi ở đâu?"
"Nga, chắc chắn là ngươi không biết, chúng ta ở đây không nói đến ăn cơm bình thường, mà ngay cả gia yến cũng đều là ngồi lẫn lộn tuỳ ý, đợi lát nữa nhìn thấy ai thì cứ ngồi, cũng không cần phải được kêu tên mới vào ngồi, ở Liên Hoa Ổ không thịnh hành cái này."
Hình như nhận thức hơi bị phá vỡ (tại khác với Lam thị quá mà, hehe...),Lam Vong Cơ dừng một chút, nói: "Tuỳ ngươi"
Nguỵ Vô Tiện cười, đi qua, kêu một tiếng: "Giang Trừng!"
Giang Trừng ngồi trước bàn, nhìn hắn bằng nửa con mắt, không thèm nghĩ, mới vừa rồi nói chuyện xong phân công nhau đi trước một bước, y ngồi đây đã lâu, mà sao Nguỵ Vô Tiện lại có thể khoan thai tới muộn như vậy.
Nguỵ Vô Tiện chỉ kêu tên y, cũng không động tay động chân, kéo Lam Vong Cơ ngồi xuống, không lâu sau mấy thiếu niên người túa mồ hôi cũng điên cuồng hét lên gọi lung tung mà xông tới, rõ ràng còn rất nhiều chỗ, vậy mà một hai phải giành nhau, đại chiến một phen, mới từng người ngồi xuống, ngồi xuống cũng không xong, mới vừa đấu đá, hiện giờ vẫn còn muốn ngươi một chân, ta một chân đá tới đá lui dưới gầm bàn.
Nói là ngồi lẫn lộn, nhưng cơ hồ vẫn là tiểu bối một bàn, nữ quyến thì ngồi chung, trưởng bối một chỗ, quen biết lẫn nhau, vai vế tương đương, ăn uống thoải mái. Cái không phân biệt chính là thứ bậc, bàn bên cạnh là con gái gia chủ Giang Yếm Ly cùng vài nữ môn sinh ngồi chung với nhau, nhỏ giọng trò chuyện, truyền đến từng trận cười giòn giã.
Bàn này ầm ĩ thực sự, đương nhiên sẽ gây sự chú ý.
Quay đầu lại thấy hắn, Giang Yếm Ly nhẹ giọng kêu: "A Tiện tới rồi".
"Sư tỉ" Nguỵ Vô Tiện cười hì hì lên tiếng gọi.
Có vài cô nương đang nói chuyện cười cười cũng chú ý đến nơi này, ánh mắt đảo một vòng trên người hắn, rồi dời sang trên người Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, dừng lại một lúc lâu, thu hồi đi, bắt đầu đàm luận gì đó, ánh mắt thường xuyên nhìn sang Nguỵ Vô Tiện, biểu tình đầy ý nghĩa.
Nhiều nhất là các cô nương Trung Dung, nhưng cũng có một người là nữ tử Khôn Trạch giống Giang Yếm Ly.
Nguỵ Vô Tiện nhớ tới, có mấy cô nương trong số đó được đưa tới Cô Tô học trước, cùng hắn đùa giỡn, giận hắn có thể cùng học với Lam Vong Cơ khiến cho người ta ganh tị, đây không phải là, thấy Lam Vong Cơ, nên mọi cặp mắt đều sáng như đèn pha.
Nếu không có mọi người ở đây, chắc là sẽ lén gặp hắn, con gái Vân Mộng cá tính bộc trực, nói chuyện thẳng thắn, vậy nên muốn tóm lấy hắn để một mất một còn, hoặc đanh đá giận hắn một trận __ cái tội dám nói cái gì mà đẹp trai cũng chỉ là tiểu củ kỹ? Đây không phải là nói lại những lời hắn đã nói hay sao.
Một đôi mắt đẹp tràn đầy ý giễu cợt nhìn hắn, chớp chớp, những cô nương Giang gia có quen biết khác cũng vô tình hữu ý để hắn nghe nội dung câu chuyện, cố tình kể lại lúc Nguỵ Vô Tiện mới đến Cô Tô, gửi thư cho Giang Yếm Ly, tiện thể trả lời các câu hỏi của các cô nương Giang gia dò hỏi về Lam thị song bích, phần lớn là liên quan đến Lam Vong Cơ.
Nhưng những lời nói đó đều là trước khi lập khế ước với Lam Vong Cơ, không có câu nào hay, chỉ có những câu nói tới vẻ ngoài của Lam Vong Cơ mới thực phóng đại và khen ngợi.
Cách dùng từ, lại hết sức cường điệu.
Càng nghe thấy càng không ổn, Nguỵ Vô Tiện trừng lớn mắt, nhưng ngăn cản không kịp.
Bị trêu đùa lần này, khó tránh khỏi lúng túng, Nguỵ Vô Tiện cố che giấu vẻ xấu hổ hiếm thấy, quay qua, ra vẻ thản nhiên mà nói với Lam Vong Cơ: "Gia yến sắp bắt đầu rồi, đợi lát nữa muốn ăn cái gì, ta sẽ lấy cho ngươi nha".
Lam Vong Cơ nhìn hắn, cũng không trả lời, chỉ mở miệng nói: "Tiểu cũ kỷ?" (ông cụ non)
Nguỵ Vô Tiện: "......"
"Đặc biệt không thú vị?"
Nguỵ Vô Tiện: "............"
Thong thả ung dung mà tiếp tục nhắc lại: "Cả ngày lạnh lùng khổ đại cừu thâm, trừng mắt như cha mẹ chết?"
"Ta không......"
Lam Vong Cơ cuối cùng giúp hắn kết luận: "Mặt có đẹp cũng không cứu được người này?"
Nắm lấy hai tay y, Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng hạ giọng nói: "Được rồi, đừng nói nữa, ta đó là... đã từng không hiểu chuyện, các nàng ấy hỏi ta liền nói bậy. Đúng! Không hiểu chuyện, đều là nói bậy!"
Càng nói đầu càng cúi thấp, đặc biệt giọng cười nói của các cô nương ở phía sau vang lên từng trận, Nguỵ Vô Tiện khổ không thể nào nói nổi, hắn không cảm thấy Lam Vong Cơ có thể vì vậy mà nổi giận, nhưng bàn luận sau lưng người khác bị thuật lại, tình cảnh này thật sự.......
Lam Vong Cơ không nói.
Hắn căng da đầu tiếp tục giải thích: "Ngươi... ngươi đừng để ý, ta hiện tại... thích ngươi mà!"
Cúi đầu nên đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt y, trước sau vẫn chưa trả lời, Nguỵ Vô Tiện càng thêm bối rối: "Thật sự, Lam Trạm, ngươi thật rất đẹp, khi đó ta cũng có khen với các nàng ấy đó, ngươi cũng nghe thấy ta khen ngươi cái gì mà, à, là cái từ so sánh gì á.... Lam Trạm... ngươi, ngươi đừng nóng giận, ta hiện tại thật sự rất thích ngươi......"
Lung tung rối loạn mà giải thích, Nguỵ Vô Tiện hối hận tại sao chính mình lại rơi vào tình huống sơ hở như vậy, bị ném ra ngoài mà không hề được báo trước.
Lam Vong Cơ lặp lại vài câu kia xong đến giờ vẫn không nói thêm một lời nào, không phải là đang bực mình quá đấy chứ?
Chỉ có thể nỗ lực hết khả năng mà nói với giọng thật mềm mại: "Lam Trạm...."
"......" không đáp
Nguỵ Vô Tiện gục đầu, vai cũng rũ xuống.
Bỗng nhiên từ phía trên truyền xuống một tiếng cười nhẹ.
Cực nhẹ mà rất nhỏ, lướt qua trong giây lát, cơ hồ khiến cho người ta tưởng là ảo giác.
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên ngẩng đầu, rõ ràng chính xác ở khoé miệng Lam Vong Cơ, vẫn còn một tia ý cười nhàn nhạt trong veo giống như tình quang ánh tuyết còn chưa chịp tiêu tán, đôi mắt thanh lãnh kia phản chiếu hình ảnh hắn, đồng thời ý cười như gợn sóng khuếch tán ra.
Thật là sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lam Vong Cơ cười.
Giang Trừng đang ngồi bên cạnh, vốn dĩ không rảnh nhưng vẫn ung dung xem Nguỵ Vô Tiện bị trêu chọc, lúc này buông hai tay đang chống má xuống, tiếng cười của những cô nương phía sau lưng hắn cũng ngưng lại.
"......"
"......"
Nguỵ Vô Tiện cầm đôi tay Lam Vong Cơ thật chặt, nuốt nuốt nước miếng, lại cảm thấy trong cổ họng khô khốc, muốn nói gì đó, Lam Vong Cơ duỗi tay xoa xoa hắn, tới gần chút, dường như sát bên tai hắn mà nói: "Ta biết"
Giọng nói vừa trầm thấp vừa thu hút, Nguỵ Vô Tiện nghe được rùng mình một cái, lại nghĩ tới lúc nãy gần nhau như vậy chẳng lẽ nhìn nhầm sao? Lui về sau một khoảng, lại xem, thì vẻ mặt kia đã trở lại như xưa.
Ấp úng mở miệng: "Lam Trạm..."
Cơ hồ quên mất mới vừa rồi còn bị tính sổ, toàn bộ đầu óc Nguỵ Vô Tiện hiện nay chỉ nghĩ cách ngắm lại khuôn mặt tươi cười kia, đúng lúc này Giang Phong Miên cùng Ngu phu nhân xuất hiện, tuyên bố khai yến, một trận xôn xao, nên hắn không kịp năn nỉ được cái gì.
Nhân dịp những người khác rời khỏi chỗ ngồi, hắn cuối cùng giãy giụa: "Lam Trạm! Người lại cười một cái đi! Ta muốn nhìn á ___"
Lam Vong Cơ sờ sờ đầu của hắn.
Các sư đệ vội vàng đi lấy thức ăn rồi đặt đĩa ầm ầm lên bàn, mùi đồ ăn tràn ngập trong bữa tiệc, Giang Trừng cũng trở về, đặc biệt lấy một phần cho Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, tất cả đều là những món ăn cay nóng đỏ tươi.
"Mang ơn đội nghĩa mà ăn đi"
Nguỵ Vô Tiện cạn lời: "Giang Trừng, mấy món này Lam Trạm không thể...."
Thật sự quá mức phiền phức, buộc phải từ bỏ, Nguỵ Vô Tiện buông Lam Vong Cơ ra, hỏi Giang Yếm Ly, hắn đi lấy mấy món ăn thanh đạm được chế biến riêng, sau đó đi một vòng tự chọn lấy mấy món mình yêu thích.
Nồi và bếp bên kia lại đỏ lửa ngút trời lần thứ hai, khói thức ăn bay tứ phía, ăn chưa đủ, sẽ còn làm tiếp.
Nguỵ Vô Tiện trở về, trước tiên đẩy đi những cái đĩa bị người khác để chiếm chỗ, rồi đặt đĩa của mình và Lam Vong Cơ lên bàn, quá đói rồi, bắt đầu ăn thôi.
Trong khi ăn, rượu để sẵn trên bàn, Liên Hoa Ổ không cấm rượu, đối với đám thiếu niên càng mặc kệ, Thiên Tử Tiếu của Cô Tô rất thơm rất thuần, còn rượu hoa sen ủ tại Vân Mộng lại là có mùi thơm mát, Nguỵ Vô Tiện rót một ly, mùi hương tràn ra, hỏi: "Hương vị thế nào?"
Lam Vong Cơ đáp: "Rất thơm", vẫn không có ý muốn uống.
Nguỵ Vô Tiện liền tự mình uống.
Trong bữa tiệc gia yến ở Vân Mộng Giang thị, người ta sẽ không ngồi yên, có người đứng dậy đi tới đi lui, đi lấy thức ăn, đi lấy rượu, hoặc đến bàn khác nói chuyện phiếm, vị trí đổi qua đổi lại không có cố định.
Lại có không ít người tìm tới nói chuyện với Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện vừa ăn vừa nói, uống rượu không đủ, còn kêu Giang Trừng sai khiến các sư đệ đi lấy.
Có khi quay đầu lại nói với Lam Vong Cơ vài câu, còn khăng khăng kêu y nếm thử mấy món mới làm sau này.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đồ ăn của Vân Mộng có ngon không?"
Lam Vong Cơ: "Ừ"
"Tiệc ở nhà các ngươi có náo nhiệt giống vầy không?"
"Cũng không"
Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện như kiểu quả nhiên là thế, đắc ý nói: "A, ta biết ngay mà, vậy Lam Trạm ngươi hãy trải nghiệm nhiều vào __ đây là gia yến của Vân Mộng Giang gia!"
Lam Vong Cơ gật đầu: "Được"
Trời đã rất tối, giáo trường Liên Hoa Ổ trước sau tiếng cười nói vang lên không ngừng, ánh lửa đỏ bừng, cho đến khi mọi người đều ăn no, thì bếp lò kia mới dần dần tắt lửa.
Mây tan đi, mặt trăng rốt cuộc cũng toả sáng, ánh sáng màu trắng trải khắp mặt đất.
Tiệc sắp kết thúc, không biết người thứ bao nhiêu đến tìm gặp Nguỵ Vô Tiện và đã rời đi, hồi xưa trong bữa tiệc, Nguỵ Vô Tiện cũng là người hay chạy khắp nơi loạn xạ, không thể thiếu mặt hắn trong số những thiếu niên lảo đảo va vào nhau, nhưng hôm nay, có Lam Vong Cơ ở đây, y sẽ không để hắn một mình.
Khúc sau ai tới tìm, Nguỵ Vô Tiện cũng có chút nhớ không rõ, lâu rồi hắn không uống rượu như vậy, uống đến nỗi trên mặt nóng lên, muốn quay lại đi, thì thân hình nghiêng qua, Lam Vong Cơ thấy thế vội vàng đến đỡ hắn, Nguỵ Vô Tiện thuận thế gục luôn vào lòng ngực y.
Lam Vong Cơ ngửi thấy toàn mùi hương thơm mát của rượu hoa sen, cùng hoà hợp với mùi của Nguỵ Vô Tiện.
Cho rằng hắn đã ngủ, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại vùng vẫy ra, nhìn y cười, cặp mắt kia sáng lên, lấp lánh chút ánh sáng mơ hồ.
Một bàn tay sờ lấy cằm của y: "Lam Trạm...."
"Ừm"
"Lại cười một cái nữa... cho ta xem, được không...." Giọng nói đặc biệt nhẹ.
"....."
Không nghe trả lời, đầu của Nguỵ Vô Tiện từng chút từng chút, chung quy là đã phát điên, đã lâu mới được thả cửa, uống rượu quá nhiều, thực sự mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lam Vong Cơ cúi người nâng hắn lên, dựa vào lòng ngực của mình, điều chỉnh cho hắn một tư thế thoải mái một chút.
Ánh mắt trước sau vẫn trên người này, mặc kệ là khi Nguỵ Vô Tiện cùng y nói chuyện, hay cùng người khác nói chuyện, ăn cái gì ngon, một hai phải kêu y nếm thử, cùng đám thiếu niên đùa giỡn, cùng đi tìm người uống rượu đàm tiếu, thần thái phi dương, đắm chìm trong niềm vui của đêm nay.
Biết Nguỵ Vô Tiện thích náo nhiệt.
Mà cái này, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ không có.
"Lam Trạm...." Lúc này Nguỵ Vô Tiện giật giật, lẩm bẩm một tiếng, gọi tên y.
Lam Vong Cơ rũ mắt xem xét, Nguỵ Vô Tiện hai mắt nhằm nghiền, hơi thở kéo dài.
"......."
Ánh mắt dịu dàng hẳn.
Giang Trừng trở lại, nhìn Nguỵ Vô Tiện đã nghiêng người gục trong lòng Lam Vong Cơ, mặt đầy vẻ không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng vẫn phải hỏi một câu: "Hắn ngủ rồi?"
Lam Vong Cơ: "Ừm"
Xoa xoa thái dương, hôm nay uống nhiều quá, Giang Trừng cũng cảm giác có chút choáng váng, nhìn bên kia còn có mấy thiếu niên nằm sấp xuống, những người còn tỉnh thì lảo đảo, xa xa kia thì có trưởng bối rời đi, cũng có gia phó lại đây dọn dẹp, cằm hất hất về phía Nguỵ Vô Tiện, ý bảo nói: "Dẫn hắn về ngủ đi".
Lam Vong Cơ gật đầu, đứng dậy, động tác thuần thục bế ngang người hắn lên.
Giang Trừng dời mắt đi, giọng nói nhàn nhạt: "Hắn, mong ngươi để ý nhiều một chút"
Lam Vong Cơ liếc Giang Trừng một cái, vẫn gật đầu như cũ, cũng không tỏ vẻ gì, lẳng lặng mang Nguỵ Vô Tiện rời đi.
"........"
Sáng sớm hôm sau, dùng cơm sáng xong, thì khởi hành trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.