Lại thêm một ngày, rõ ràng hoàn toàn đã khỏi bệnh vẫn phải tuân lệnh tiếp tục nghỉ dưỡng.
Không phục, kháng nghị không có kết quả, Nguỵ Vô Tiện chán nán nằm nhìn trần nhà trong phòng ngủ, suy nghĩ và công nhận rằng trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ cần đi tìm Ôn Tình ngay.
Thiệt là sợ, nằm đơ trên giường ba ngày, chân không được chạm đất, trừ những lúc ăn và ngủ thì cái gì cũng không được làm, quả thực không thể chịu nổi. Uống thuốc còn có thể đòi được hôn, nhưng nằm, dù mềm giọng cầu xin nửa ngày, Lam Vong Cơ cũng không có khả năng nằm ngủ cả ngày cùng với hắn.
Muốn ngó chừng Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ cũng chỉ là lấy ra cuốn kinh Phật từ túi càn khôn, đến ngồi trước bàn, mặt quay về phía hắn mà xem.
"......."
Nhàm chán muốn chết, Nguỵ Vô Tiện lại quay về nghề cũ, phảng phất quay trở lại thời kỳ chép phạt ở Tàng Thư Các, bắt đầu tìm mọi cách quấy rầy.
Thấy Lam Vong Cơ cau mày, vội vàng hô: "Lam Trạm! Ngươi đã đồng ý sẽ không phạt ta nữa, không cho phép cấm ngôn ta!". Hùng dũng tự tin, cuối cùng hắn còn nói thêm: "Đừng nhìn ta như vậy, ta nằm ngoan mà, chỉ nói thôi, trời sinh ra cái miệng không phải để nói sao, ngươi nếu không muốn ta nói, thì hãy để ta ra ngoài."
"Còn nữa, ta thật không muốn đắp chăn, nóng quá......" vừa nói lời này, Nguỵ Vô Tiện vừa tỏ vẻ càng đáng thương hơn.
"......."
"Lam Trạm, Lam Trạm...... Ngươi có nghe hay không, Lam nhị công tử, Lam nhị ca ca....."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876799/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.