Chương trước
Chương sau
Dưa hấu đương nhiên đã được Giang Yếm Ly cố ý ướp lạnh trước, sáng sớm đã bỏ vào trong ao nước lạnh có bóng cây che mát, không bị ánh mặt trời chiếu vào.
Một đám thiếu niên xông vào phòng bếp, liều mình kêu nóng, Giang Yếm Ly nhỏ giọng kêu bọn chúng ra ao nước, chọn mấy trái lạnh nhất đem lên, rồi mau chóng cắt ra một đĩa to, vỏ xanh thịt đỏ, bề ngoài toả hơi lạnh, phần thịt bên trong ngọt lịm, mọng nước, nhìn thật thèm.
Dưa được đưa tới thử kiếm đường, hai ba đĩa để xuống, đệ tử Giang gia ngồi dưới đất cùng nhau gặm dưa.
Nguỵ Vô Tiện nhanh tay lẹ mắt, tự mình giành lấy một miếng rồi thản nhiên đưa cho Lam Vong Cơ một miếng, hỏi: "Lam Trạm, đã ăn dưa hấu bao giờ chưa?"
Lam Vong Cơ nói: "Đã ăn qua"
Nguỵ Vô Tiện mặt đầy kinh ngạc nói: "Hả? Vân Thâm Bất Tri Xứ có sao?"
"...... đương nhiên có thể mua".
"Sao ta không được ăn?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn, cầm miếng dưa Nguỵ Vô Tiện đưa cho: "Chưa tới mùa"
Khi Liên Hoa Ổ đang nắng hè chói chang vào tháng sáu, thì ở Vân Thâm Bất Tri Xứ vẫn là một nơi yên tĩnh, mát lạnh, cần dưa hấu ướp lạnh để xua tan cái nóng ở chỗ nào chứ?
"Ngồi đi ngồi đi! Sàn nhà mát mẻ!" Nguỵ Vô Tiện ngồi luôn xuống, nhìn Lam Vong Cơ vẫn đứng như cũ, vỗ vỗ xuống bên cạnh, "Sàn nhà thử kiếm đường làm bằng gỗ, chúng ta đều tới đây vào mùa hè để tìm chút mát mẻ".
Bên kia đã có thiếu niên cuộn ống quần lên, cẳng chân dán xuống sàn nhà cho mát mẻ một chút.
"......." Lam Vong Cơ trầm mặc một lát, vén tà áo trắng, ngồi quỳ bên cạnh Nguỵ Vô Tiện.
Đĩa trống vừa đầy dưa giờ đã có mấy miếng vỏ dưa xếp chồng lên nhau, bên cạnh là một đống hạt.
Cắn vào miệng thật ngọt và mọng nước, mát lạnh sảng khoái, Nguỵ Vô Tiện cắn hai ba nhát giải quyết xong một miếng dưa, quăng vỏ lên cái mâm, ngay ngắn đáp lên đỉnh chóp của đống vỏ màu xanh.
Cầm đến miếng dưa thứ hai, hắn quay đầu lại thoáng nhìn: "Lam Trạm, ngươi không ăn à?"
"Ăn", ngắm nghía miếng dưa cầm trong tay một hồi, Lam Vong Cơ mới cúi đầu cắn một miếng nhỏ.
Dưa hấu ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, được dọn lên trước mặt chậm hơn rất nhiều so với ở Liên Hoa Ổ, cũng không có thường xuyên, đều được gia phó đưa lên, cắt bỏ vỏ, phần thịt cắt thành miếng nhỏ, xếp chỉnh chỉnh tề tề trên đĩa ngọc.
Nguỵ Vô Tiện thúc giục nói: "Há to vào! Dưa hấu phải cắn miếng to mới sảng khoái á!"
Lam Vong Cơ nhai kỹ nuốt chậm, nuốt vào trong miệng, cắn miếng thứ hai, vẫn chỉ là một miếng nho nhỏ ở góc.
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu mạnh: "Lam Trạm, ngươi ăn như vậy là không được! Chúng ta đều đã ăn xong mà ngươi vẫn còn ăn miếng thứ nhất, ta sẽ nhịn không được mà muốn ăn phần còn lại của ngươi mất thôi".
"Ngươi ăn đi"
Nguỵ Vô Tiện cười ra tiếng: "Này! Ta thật không phải có ý như vậy!"
Nhưng đoạn đối thoại này bị nghe qua, các sư đệ không đồng ý, kháng nghị lên: "Đại sư huynh nói là lấy phần cho hai người, thật ra đều tính là chính mình sẽ ăn hết!"
"Đúng vậy! Còn lấy toàn miếng to!" Sư đệ bên kia gần như đã ăn xong lớn tiếng kêu la.
Nguỵ Vô Tiện nhướng mày nói: "Cứ công bằng là mỗi người ba miếng, còn lấy được miếng to hay nhỏ, là do bản lĩnh"
"Đại sư huynh __" nhìn trong tay Nguỵ Vô Tiện còn ba miếng dư hấu, một đám sư đệ kêu rên.
"Vậy thì cũng phải xem có bản lĩnh để giữ hay không!"
"Tới đi" Nguỵ Vô Tiện cố ý chậm lại, các thiếu niên rõ ràng thèm mấy miếng dưa đó nhưng không dám lại.
Thời gian này năm trước, lúc chia dưa là phải xông lên phía trước ngay vòng đầu, sau đó vừa ăn, vừa cùng Giang Trừng tranh nhau, dùng kiếm để đoạt dưa, không ngừng ra chiêu, lo giữ phần mình, lại còn muốn đi cướp của người khác, ngoài miệng không buông tha, đấu đến nỗi các sư đệ khác đều phải dạt ra vòng ngoài, vây quanh ồn áo, náo nhiệt vô cùng.
Mà nay, Lam Vong Cơ ngồi xuống tại đây, cho dù đệ tử Giang gia tiếp xúc chưa lâu, và cũng không giống như các công tử thế gia được đưa đến học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hoặc môn sinh Lam thị đối với y đều e sợ, nhưng vì nghe danh đã lâu, nên cũng không dám làm càn nhiều.
Giang Trừng lúc này cũng không tranh giành với hắn, ngồi thật xa, xụ mặt ngồi ăn phần dưa của mình, còn lại mấy sư đệ đùa giỡn, chỉ dám than phiền Nguỵ Vô Tiện vài câu.
Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng ăn xong một miếng.
Nguỵ Vô Tiện ngay lập tức đưa tay lấy miếng vỏ dưa khỏi tay y, nhìn sơ qua thấy miếng vỏ dưa đã được ăn sạch sẽ phần thịt, mới ném lên bàn.
Đợi cho Lam Vong Cơ ăn mong miếng thứ ba, thì đệ tử Giang gia đã ăn xong từ lâu, vài tên đã nằm ra sàn nhà để hưởng cái mát lạnh.
Nguỵ Vô Tiện vẫn ngồi ngay ngắn ở chỗ cũ, cười hì hì chờ Lam Vong Cơ.
Ánh mắt ai oán thỉnh thoảng liếc qua người hắn, Nguỵ Vô Tiện làm như hồn nhiên không nhận ra, vẫn ngồi tại đó, lại còn ngồi ra vẻ đoan chính quy phạm kiểu Lam gia, thần thái yên tĩnh bình yên, tóm lại không hề mở miệng thúc giục.
Giang Trừng lạnh lùng nhìn hắn.
Ánh mắt của mọi người đều rơi xuống người Lam Vong Cơ, nhìn nhìn chằm chằm đến lúc y ăn xong miếng cuối cùng, mới thở phào một hơi.
Đĩa dưa được dẹp đi.
Lam Vong Cơ quay đầu nhìn Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện cười với hắn, không có ý nhúc nhích gì cả.
"......."
Bên kia cuối cùng nhịn không được, dường như bắt đầu gọi hồn: "Đại sư huynh......"
"Sư huynh à....."
"Chúng ta cầu xin huynh......"
"Huynh đi nhanh đi, mang theo đạo lữ của huynh đi nhanh đi!"
"Đại sư huynh, hai người mau đi ra được không ____"
Nguỵ Vô Tiện nhướng mày nói: "Thật là vô tình, ta mới trở về có mấy ngày, đã không thích ta như vậy à?"
Lục sư đệ gục xuống nói: "Đại sư huynh ở đây thì chúng ta không thể cởi đồ ra á!"
Vào mùa hè nóng bức bọn họ mỗi ngày đều tới đây cởi trần nằm trên sàn gỗ, quần áo trên người có thể ít đi vài lớp, mà dù nhiều hay ít lớp, thì cũng đều nằm bò ra sàn nhà từng người một, lâu lâu lật lại, phát ra tiếng rên rỉ khổ sở __ vẫn là Nguỵ Vô Tiện cầm đầu, Giang Yếm Ly tới đưa dưa hấu ăn cho đỡ nóng, thì cũng chỉ có mấy người da mặt mỏng sẽ che lại hoặc trốn đi, còn những người khác đúng là không quan tâm, dù sao cũng đã quá quen thuộc, cũng từng xấu hổ, thấy Giang Yếm Ly vẫn nhẹ nhàng tươi cười như cũ nhìn bọn họ, nên không nghĩ nhiều nữa, chỉ là Ngu phu nhân nếu tóm được sẽ chắc chắn tức giận mắng cho một trận.
Nhưng hiện nay, người dẫn đầu là Nguỵ Vô Tiện đã trở thành Khôn Trạch, hơn nữa lại đã có chủ, Càn Nguyên của hắn đang ở bên cạnh nhìn, ai mà dám cởi đồ trước mặt Nguỵ Vô Tiện!
Tiếng oán than của đám sư đệ vang dậy đất, không dám đuổi thẳng Lam gia nhị công tử, chỉ có thể nói với Nguỵ Vô Tiện: "Đại sư huynh, ngươi đi nhanh đi!"
"Chúng ta nóng quá à!"
"Cầu xin huynh đi ra ngoài!"
"Không cần ở lại đây".
"Đi ra ngoài đi a a a a a ____"
Lục sư đệ hai tay nắm vạt áo, tuyệt vọng hô to: "Đại sư huynh không đi ra, ta thật sự cởi luôn á!"
Nguỵ Vô Tiện bình thản nói: "Cởi đi"
Lam Vong Cơ giương mắt, mặt vô biểu tình lướt qua một vòng.
"....."
"....."
Không dám! Không dám đâu!
Cơ hồ muốn khóc lóc thảm thiết, thằng nhỏ ngay lập tức giữ chặt vạt áo không dám để lộ ra chút gì, quay cuồng một vòng, khóc thét: "Đại sư huynh, ngươi mau mang theo người đi ra đi, cầu xin huynh ___"
Giang Trừng rốt cuộc giận dữ nói: "Nguỵ Vô Tiện, ta cảnh cáo ngươi không được quá đáng, mang theo người của ngươi mau cút đi!"
"Sư huynh thật khí phách!" một loạt tiếng kêu chân thành vang lên.
Nguỵ Vô Tiện ôm bụng cười như điên, cuối cùng trong tiếng la ó đầy phẫn uất, hắn đứng dậy kéo Lam Vong Cơ ra khỏi thử kiếm đường, khi bước ra ngoài, hắn vẫn còn cười, cả người rung lên.
Lam Vong Cơ đỡ hắn, vỗ lưng cho thuận khí.
Nguỵ Vô Tiện cười một trận, rốt cuộc cười đến bất động, lau đi nước mắt trên khoé mắt, nói với Lam Vong Cơ: "Đi thôi, còn có chỗ khác có thể tránh nóng"
Lam Vong Cơ lắc đầu nói: "Không sao, không nóng"
"Nhưng mà ta nóng á.... Lam Trạm, ngươi thật là, rõ ràng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ là nơi mát mẻ thật sự, vậy mà tới Liên Hoa Ổ sao ngươi lại thích ứng hơn cả ta thế."
"Lòng yên tĩnh, tự nhiên sẽ không thấy nóng".
Nguỵ Vô Tiện kêu to: "Tĩnh không được, tĩnh không được! Lam Trạm, có ta bên cạnh ngươi, tâm của ngươi có thể yên tĩnh sao?"
Lam Vong Cơ: "........"
Sau một lúc, Nguỵ Vô Tiện lại thì thầm nói: "Thật ra ta cũng rất muốn cởi đồ nằm dán người trên sàn...." Điều quá sức vô lý thế mà hắn cũng nghĩ ra được.
Lam Vong Cơ gằn từng chữ: "Không được"
Nguỵ Vô Tiện sán lại gần, nói nhỏ: "Chỉ cởi cho Nhị ca ca ngươi xem thôi, cũng không cho à?"
"......."
Tìm được một tàng cây cực kỳ xum xuê ở Liên Hoa Ổ, lại nằm bên cạnh cái ao, có gió thổi qua khiến cho không khí nóng nực đều nằm bên ngoài bóng cây, Nguỵ Vô Tiện dựa vào Lam Vong Cơ, thật sự thoải mái, vô ý ngủ thiếp đi một chút.
Nơi này, cũng chỉ vừa vặn đủ chỗ cho hai người.
Có người ở Liên Hoa Ổ đi ngang qua, thấy hai gã thiếu niên ở dưới bóng cây, trời nóng khủng khiếp vậy cũng không xa rời nhau, một người dựa vào người kia mà ngủ say, còn người nọ, yên lặng cho dựa, nhắm mắt không biết là điều hoà hơi thở hay là tĩnh tu, liền bao dung mà cười cười, rời đi chỗ khác không quấy rầy.
Ngủ một giấc đến giờ cơm trưa, bữa cơm đương nhiên không giống bữa trưa hôm qua, nhưng cũng là những món rất hợp với khẩu vị của Nguỵ Vô Tiện.
Cơm xong, thời tiết nóng muốn bốc hơi ở Liên Hoa Ổ không thích hợp với bất kỳ hoạt động nào, Nguỵ Vô Tiện định cho người ta trải qua việc bắt gà rừng, nhưng đã bị cơn nóng làm cho khô héo, ủ rũ tới giờ mùi đột nhiên nhảy phắt từ trên giường xuống, triệu tập một đám thiếu niên, ầm ĩ rời khỏi Liên Hoa Ổ, ra bến tàu chọn hai chiếc thuyền nhỏ, lắc lư chèo ra khỏi bờ.
Trong lòng biết chắc sẽ có náo loạn, không thể để Lam Vong Cơ đi chung với bọn họ, cho nên mới chia ra hai thuyền.
Quả nhiên, chèo đến chỗ ruộng trồng củ ấu, mới nửa đường, chiếc thuyền phía trước bị lật nghiêng, mấy thiếu niên nhảy ùm trong nước, nhìn thật là vô cùng náo nhiệt, hai tên sư đệ ầm ĩ tranh giành nhau lên thuyền, ngay lập tức rơi vào hỗn chiến.
Nguỵ Vô Tiện đương nhiên ngưng chèo, ngồi trên thuyền xem trò vui, trước nay đều là do hắn khiêu chiến trước. Đột nhiên nhảy xuống nước, những người còn lại liền hưởng ứng theo, liên tiếp nhảy xuống theo, ngay lập tức chỉ còn lại có mình Giang Trừng trên thuyền. Nguỵ Vô Tiện liền vòng sang bên mạn thuyền, một chưởng làm nghiêng thuyền khiến cho y rơi xuống nước, rồi nhảy trở lại lên đáy thuyền đã bị lật, hướng về phía Giang Trừng bị rơi xuống để giễu cợt, cho đến khi chính hắn cũng bị hất xuống. (đoạn này là Nguỵ Vô Tiện kể lại)
Trận chiến đó là xem coi ai cướp được mái chèo trước, vòng quanh chiếc thuyền canh chừng lẫn nhau, tấn công nhau, chúng sư đệ cũng sôi nổi tham gia, tạt nước chiến đấu với đủ chiêu thức có tên gọi loạn xạ cả lên.
Giờ phút này sao có thể ngồi bàng quan, Nguỵ Vô Tiện vừa xem vừa cười, vừa giới thiệu với Lam Vong Cơ mấy chiêu thức gì mà "Đại từ đại bi xử" (Cú đâm nhân từ),"Bách độc xà hạt thảo" (Cỏ rắn trăm loại độc),"Đoạt mệnh phún thuỷ tiến" (Tia nước đoạt mạng).
Cuối cùng đắc ý dào dạt kết luận: "Tóm lại là ta thắng, thuyền không mái chèo vẫn có thể một chân đá Giang Trừng rơi xuống"
Lam Vong Cơ: "......"
Lúc kể chuyện, thật sự là muốn ngo ngoe rục rịch, ánh nắng đã không còn nóng bức như lúc chính ngọ, nhưng nhìn người ở dưới nước vui đùa, bọt nước văng khắp nơi, mát mẻ thực sự, thế mà bản thân lại chỉ có thể ngồi trên thuyền phơi nắng, thèm xuống nước muốn chết.
Nhưng lại nghĩ đến chuyện tốt mà hôm qua Lam Vong Cơ làm với cái eo của hắn.
Rất là không phục, chuyện không thể cởi quần áo cũng vậy, hiện giờ quần áo đang mặc rất nghiêm chỉnh, nhưng chỉ cần xuống nước, thì có liên quan gì đâu.
Lại nhìn bạch y sạch sẽ của Lam Vong Cơ, lẳng lặng ngồi nghe hắn nói, dáng vẻ đoan chính quy phạm kia.
......
Bỗng nhiên hắn hỏi một câu không đầu không đuôi: "Lam Trạm, ngươi biết bơi không?"
Thật sự hắn nghĩ rằng Lam Vong Cơ sẽ không biết bơi, bởi vì, đúng là khó có thể tưởng tượng dáng vẻ người Lam gia đi học bơi, ở suối nước lạnh trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng có thấy Lam Vong Cơ ngâm nước, nhưng không giống khi hắn nghịch nước.
"Biết"
"Ha?" Nguỵ Vô Tiện cười đến mi mắt cong cong
『Rào ___』
Bọt nước văng tung toé, các thiếu niên đang đùa giỡn bị tiếng động bất thường làm cho chú ý, lập tức ngưng chiến, ánh mắt nhìn qua.
Giang Trừng chớp mắt ngẩng đầu lên trước nhất, liền thấy một bóng áo trắng rơi vào trong hồ: "......"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ____" Nguỵ Vô Tiện đứng trên chiếc thuyền nhỏ cười điên cuồng, cười đến mức thở không nổi, thấy Lam Vong Cơ trồi lên khỏi mặt nước, tóc dài ướt đẫm dính vào hai bên má, nước nhỏ giọt trên khuôn mặt, mặt vô biểu tình nhìn hắn, hắn càng cười dữ dội hơn, cũng không biết là cười đến mức đứng không vững ngã xuống hay tự hắn nhảy xuống nữa.
『Oành ___』
Lại một tiếng vang, rõ ràng cách khá xa, mà Giang Trừng cảm thấy như nước văng lên cả mặt mình, vuốt mặt: "......"
Một đám thiếu niên trợn mắt há hốc mồm.
Nguỵ Vô Tiện chui ra khỏi mặt nước, ở trong nước đùa giỡn, Lam Vong Cơ bơi về phía hắn, Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn thấy y cả người ướt đẫm, nhưng vẫn dáng vẻ bình thản không một gợn sóng, hắn lại cười đến chìm xuống, suýt nữa sặc, uống vài ngụm nước bị Lam Vong Cơ vớt lên, Nguỵ Vô Tiện nắm lấy Lam Vong Cơ, bám trên người y mà tiếp tục cười giòn giã.
"Lam Trạm! Mát mẻ không? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ____"
"......"
Mang theo hắn bơi đến sát chiếc thuyền nhỏ, Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện vẫn cười không ngớt, khuôn mặt đầy nước, quần trong áo ngoài toàn bộ dán sát vào người, tóc dài tản ra trong nước.
Mặt nước sáng lấp lánh, giống như phản chiếu ánh sáng lên người đang cười thoải mái kia, Nguỵ Vô Tiện thật là đẹp, thần thái lại phi dương như vậy, trong mắt y, chính là.....
Bơi đến gần chiếc thuyền nhỏ, trước khi đem người đưa lên trên thuyền, y nương vào phía sau thuyền gỗ, đem người ôm sát, hung hăng hôn lên.
"Ơ...." Nguỵ Vô Tiện ngưng tiếng cười, sửng sốt một lát, sau đó ôm lấy mặt Lam Vong Cơ, cũng mặc kệ nước nhỏ giọt trên mặt, môi lưỡi nếm những giọt nước trong suốt kia, nhiệt tình đón nhận nụ hôn.
Đám đệ tử Liên Hoa Ổ nổi lên ở xa hơn một chút đều đang bị hành động đáng kinh ngạc của Nguỵ Vô Tiện làm cho choáng váng, ai cũng không nghĩ Nguỵ Vô Tiện vậy mà lại to gan như thế, dám đẩy Càn Nguyên của mình xuống nước.
Mà Càn Nguyên kia là ai chứ, là Lam Vong Cơ, một trong song bích nổi tiếng của Lam thị, được xưng là mẫu mực trong số các đệ tử thế gia, chúng tiểu bối nghe đến như sấm bên tai, nghe đồn lạnh lùng nghiêm khắc. Hai ngày nay ở chung, dù rằng không thấy đáng sợ như lời đồn, nhưng khí thế chưa không hề giảm một phân, đặc biệt những thiếu niên phân hoá thành Trung Dung, đều cảm thấy e dè, vậy mà Nguỵ Vô Tiện dám.....
Nhìn một hồi, có người rụt rè hỏi: "Có phải đại sư huynh đã xong đời rồi không?"
"Buổi sáng không phải mới bị nói không được xuống nước hay sao, vậy mà đại sư huynh đẩy người xong, tự mình cũng nhảy xuống"
"Cười đến mức ngã xuống....." khi nói những lời này, thì tiếng cười vẫn không dứt ở chỗ xa xa kia.
"Không, chắc là muốn ngâm nước, nên nhân cơ hội nhảy xuống á".
"Đại sư huynh thật là gan quá"
"Hừ!" Giang Trừng hừ một tiếng, thầm nghĩ loại việc dễ chết này mà Nguỵ Vô Tiện cũng dám làm.
Nhưng có thể thấy Lam Vong Cơ bị đẩy ngã xuống nước, cảm giác cũng là rất tốt, cho dù cách khá xa, nhìn không rõ ràng lắm.
Bên này đang trôi nổi, vài câu trò chuyện rồi im lặng, tiếp tục nhìn chằm chằm nơi đó, nhưng thuyền gỗ đã che khuất tầm mắt.
"Sao không nghe tiếng của đại sư huynh?"
"Không thấy cười?"
"Hai người sẽ không cùng nhau chết đuối chứ!"
"Người Lam gia.... biết bơi sao?"
"Nhưng sư huynh biết mà"
"Đại sư huynh có khả năng là cười đến chìm xuống"
"....."
Giang Trừng bơi qua, vừa muốn xem xét, đã nghe tiếng nước.
Thuyền gỗ rung lên, Nguỵ Vô Tiện đang leo lên thuyền, quay đầu lại kéo Lam Vong Cơ lên.
Lam Vong Cơ cũng lên thuyền, cả người ướt sũng, đưa sợi dây màu đỏ cho Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện cũng không đưa tay lấy, cúi đầu xuống nước, rồi mới túm mái tóc đen tản ra trong nước, nghiêng đầu thấy Giang Trừng, vẫy vẫy tay.
"....." Giang Trừng yên lặng không nói gì, lui trở về, một đám thiếu niên quậy đã đời cũng lục tục trở lên thuyền.
Hai thuyền lại tiếp tục đi tới, vẫn cách một đoạn ngắn như cũ.
Phía sau là tiếng Nguỵ Vô Tiện cười, không ngừng nói gì đó với Lam Vong Cơ, mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng lắm, nhưng thỉnh thoảng có tiếng đáp lại.
Thấy những người khác mặt đầy tò mò nhưng không dám quay đầu lại nhìn, Giang Trừng trợn trắng con mắt.
Còn muốn xem cái gì! Đừng có nhìn! Mù mắt đấy!
Chính là, lúc nãy bơi gần đến, Nguỵ Vô Tiện đang cột lại mái tóc thật dài, với nhãn lực của người tu tiên, Giang Trừng có thể thấy cánh môi của hắn hơi sưng đỏ __ nếu là lúc trước, còn cảm thấy kỳ lạ.
Rồi cả đêm hôm qua, y nghe âm thanh kỳ lạ làm cho tỉnh giấc, giống như tiếng người, nhưng lại mơ hồ không rõ, mơ hồ đứt quãng.
Ở Liên Hoa Ổ, đệ tử môn sinh ở tập trung cùng một nơi, còn gia chủ và con cái, kể cả Nguỵ Vô Tiện lại ở tách riêng với các đệ tử môn sinh kia, cho dù chưa lập gia đình, thì cũng ngủ riêng một phòng ngủ.
Tuy có khoảng cách, nhưng phòng Giang Trừng tính ra là gần phòng Nguỵ Vô Tiện nhất.
Ngay từ đầu không nghe rõ được, còn định tự mình đi xem xét, nhưng rốt cuộc từ vài tiếng rõ ràng nghe ra là của Nguỵ Vô Tiện, âm thanh mang chút tiếng nức nở, rồi nhanh chóng nhỏ dần xuống, thần sắc biến đổi, lại nghĩ tới... khi đó ở bên ngoài Tàng Thư Các, âm thanh nghe được cực kỳ giống loại này....
Cho đến sau khi âm thanh đó hoàn toàn không còn nữa, y vẫn trợn mắt như cũ suốt cả đêm, nhìn lên trần nhà, nhìn chằm chằm không biết bao lâu.
Vì thế hôm sau mới dậy trễ.
Đến giáo trường muộn một chút, nhìn thấy người, mới nói một câu, lại toàn nghĩ tới cái gì đó.
Giờ phút này, cũng không muốn biết, nhưng vội vàng thoáng nhìn qua môi dưới sưng đỏ kia.
Thì hoàn toàn hiểu ra mới vừa rồi sau lưng chiếc thuyền, trong khoảng thời gian im ắng một lúc lâu sau đó, hai người kia đã làm chút chuyện gì.
Có thể, không, có thể! Không, muốn! Tại sao lần nào cũng để y nghe thấy, nhìn thấy vậy hả ____!!!!!
Giang Trừng muốn phát điên rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.