Qua giờ mẹo hôm sau, Nguỵ Vô Tiện lần lữa thêm nửa canh giờ.
Phát hiện động tĩnh, Lam Vong Cơ kết thúc tĩnh tu, đứng dậy đi qua đỡ hắn dậy, thân hình kia mềm muốn chết, ấm ấm áp áp mà dựa vào người y.
Nguỵ Vô Tiện bị ôm, nhắm mắt lẩm bẩm lầm bầm nói: "Ngô... Lam Trạm, luyện kiếm hả?". Dừng một chút nói tiếp, "..... chắc chắn ngươi không biết giáo trường Liên Hoa Ổ ở đâu, để ta dẫn ngươi đi....."
Lam Vong Cơ giúp hắn thay quần áo, một lớp rồi lại một lớp, xong rồi còn mang khăn ướt tới lau mặt cho Nguỵ Vô Tiện.
Muốn kéo người đến ngồi trước bàn để vấn tóc, thân mình Nguỵ Vô Tiện nghiêng đi, không đứng lên nổi, Lam Vong Cơ lại đỡ người ngồi lại trên giường.
"Còn buồn ngủ?"
Giọng mũi mang theo đầy vẻ buồn ngủ hừ nhẹ: "Ừ..."
Lam Vong Cơ im lặng không nói, nhất thời không có cách nào xác định là hắn có ngủ lại hay không.
Cho dù ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hắn tựa hồ sẽ miễn cưỡng đi ngủ đúng giờ, nhưng mỗi ngày đến giờ dậy thì Nguỵ Vô Tiện đều ngủ nướng, hôm nay, chắc do tối hôm qua náo loạn hơn nửa đêm, nên buồn ngủ cực điểm, Lam Vong Cơ cố ý không gọi hắn dậy, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên sẽ ngủ nhiều.
Có thể nói chuyện như vậy, chắc là tỉnh.
Lam Vong Cơ kêu: "Nguỵ Anh?"
An an tĩnh tĩnh, Nguỵ Vô Tiện vẫn duy trì tư thế dựa vào y, hô hấp đều đặn, mấy sợi tóc vén sau tai bị rơi xuống do gục đầu.
"......."
Rũ mắt, Lam Vong Cơ định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876796/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.