Ra khỏi đại sảnh, cùng đi một đoạn đường, Nguỵ Vô Tiện vòng ra phía trước Lam Vong Cơ, vừa bước lùi vừa nhìn y mỉm cười nói: "Lam Trạm! Ngươi có nhớ lúc ở suối nước lạnh ta mời người đến Vân Mộng, đến Liên Hoa Ổ chơi, bẻ đài sen, hái củ ấu không?"
"Ừm""
"Ngươi khi đó đặc biệt không cho ta mặt mũi, chỉ biết cự tuyệt ta, nhưng hiện giờ... có đi hay không?"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ khép hờ hàng lông mi tơ mịn, nhưng không giấu được ánh mắt nhu hoà: "Đi"
Nguỵ Vô Tiện cười to tiến đến dắt y đi.
Chiếc thuyền nhỏ rẽ vào một mảng xanh biếc, chiếc thuyền lướt qua đám lá sen cao như chiếc dù, với những đài sen nở to đầy đặn.
Từ xa nhìn tới, đầm sen xanh mướt đung đưa theo gió trên mặt hồ, tươi tốt và rậm rạp, che khuất một chiếc thuyền nhỏ, có hai gã thiếu niên, chỉ có thể bị phát hiện khi bỗng nhiên nhìn thấy một đám lá sen ồn ào xao động.
"Lam Trạm, ngươi đã thấy qua đài sen chưa?" Nguỵ Vô Tiện khều một phiến lá màu xanh đậm, lại khua chèo, đi vào giữa đám lá sen.
Lam Vong Cơ đang ngồi ngay ngắn ở phía đối diện trả lời: "Đã thấy"
Ánh mắt dừng ở mũi thuyền đang lủi đi, chạm vào rất nhiều những đài sen đầy đặn lộ ra những đầu hạt sen nhỏ nhỏ.
Nguỵ Vô Tiện hỏi lại: "Lam Trạm, vậy ngươi đã thấy qua đài sen còn nguyên cuống chưa? Giống như chúng ta bây giờ, du ngoạn trên mặt hồ, ở rất gần, nhìn rất gần như vầy nè?
Lam Vong Cơ lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876793/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.