Ra khỏi Tĩnh Thất, bên ngoài cũng không có môn sinh đứng chờ, nghĩ đến việc hôm qua lại thấy sao mà hoang đường, trưởng bối vẫn nghĩ Lam Vong Cơ tự giác, nên không biết Nguỵ Vô Tiện đã tỉnh lại, sau khi nghe qua lời của hắn, thì Lam gia, hoặc là Giang gia, mới biết định đoạt như thế nào.
Đã bị phạt cái gì Nguỵ Vô Tiện không biết, nhưng nếu muốn phạt Lam Vong Cơ lần nữa, thì hắn nhất định là không muốn.
Trong lòng tính toán gảy bàn tính vang lên tách tách, chỉ đi bộ một đoạn ngắn nữa là đến Nhã Thất, mới vừa rồi được một phen động viên, tâm tư lại thấp thỏm lần nữa, muốn im lặng cũng không thể im lặng.
"Lam Trạm"
"Ừm"
"Ngươi hiện đối với ta thật tốt, tại sao lúc trước thái độ lại kém nhiều như thế?"
"...."
"Trước đó là như thế nào? Nét mặt vô tình, bắt lỗi ta mọi thứ, lần trước phạm vào điều cấm, còn kéo ta đi chịu phạt, đau quá à..... Chính mình thì lén trốn ở suối nước lạnh trị thương, không nói với ta có phương pháp này". Hiện tại, đối với hắn đúng thật là tốt, hỏi gì đáp nấy, không đến mức vâng lời răm rắp, nhưng có yêu cầu gì cũng sẽ lắng nghe.... Nếu có thể không bắt uống thuốc nữa, thì là quá tuyệt vời.
"Không có", thấy mình gây ra quá nhiều việc, Lam Vong Cơ lại nói: "Không phải".
Nét mặt vô tình là bởi vì tình yêu bất đắc dĩ, bắt lỗi cũng chỉ do ánh mắt không tự chủ được, đem mỗi tiếng nói cử động kia thu vào trong mắt.... Vì chức trách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876774/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.