Cái ôm này liên tục thật lâu, mới đầu Nguỵ Vô Tiện đem mặt chôn ở cổ Lam Vong Cơ, vẫn là có ý che giấu điều gì đó, làm như vậy để Lam Vong Cơ không nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Nhưng khi chóp mũi thấm đẫm mùi đàn hương, giữa hơi thở ấm áp càng thêm thơm ngào ngạt, hắn dần dần thả lỏng lại.
Ban đầu khi mới tự mình phát hiện ra cũng không phân rõ tình ý, đại để là lung tung rối loạn nói cho người ta biết, đến khi tỉnh táo thì đã kết khế.
Trên thực tế toàn bộ diễn biến thật sự là mơ hồ không rõ ràng, hắn cũng không có cảm nhận đàng hoàng, rốt cuộc là Lam Vong Cơ đối với hắn có ý như thế nào.
Mà hiện tại, còn có thể có.... điều gì không rõ nữa đâu?
Trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa mềm mại, giống như ăn một miếng đường, tràn đầy vui mừng, thân mình không ngăn được xoay lên.
"Lam Trạm..." hơi thở Nguỵ Vô Tiện phun lên cần cổ ấm áp, da thịt bạch ngọc bị làn hơi nóng ẩm thổi tới hơi có chút phiếm hồng.
"Ừm?"
".... Chúng ta, chúng ta... lại làm một lần nữa, được không...."
"......"
Lam Vong Cơ quả nhiên trầm mặc, nhưng Nguỵ Vô Tiện không có ý định bỏ qua: "Lam Trạm? Nhị ca ca? Lam nhị ca ca....?"
"Ngươi nói xem nào, được không hả?"
"Không tốt" gằn từng chữ một, kiên quyết cự tuyệt.
Thân mình Nguỵ Vô Tiện ép xuống, không đồng ý, không chịu buông tha tiếp tục ép hỏi: "Vì sao không tốt, ta đều không nhớ rõ! Không phải việc đó rất sung sướng sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876773/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.