Chương trước
Chương sau
Cái ôm này liên tục thật lâu, mới đầu Nguỵ Vô Tiện đem mặt chôn ở cổ Lam Vong Cơ, vẫn là có ý che giấu điều gì đó, làm như vậy để Lam Vong Cơ không nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Nhưng khi chóp mũi thấm đẫm mùi đàn hương, giữa hơi thở ấm áp càng thêm thơm ngào ngạt, hắn dần dần thả lỏng lại.
Ban đầu khi mới tự mình phát hiện ra cũng không phân rõ tình ý, đại để là lung tung rối loạn nói cho người ta biết, đến khi tỉnh táo thì đã kết khế.
Trên thực tế toàn bộ diễn biến thật sự là mơ hồ không rõ ràng, hắn cũng không có cảm nhận đàng hoàng, rốt cuộc là Lam Vong Cơ đối với hắn có ý như thế nào.
Mà hiện tại, còn có thể có.... điều gì không rõ nữa đâu?
Trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa mềm mại, giống như ăn một miếng đường, tràn đầy vui mừng, thân mình không ngăn được xoay lên.
"Lam Trạm..." hơi thở Nguỵ Vô Tiện phun lên cần cổ ấm áp, da thịt bạch ngọc bị làn hơi nóng ẩm thổi tới hơi có chút phiếm hồng.
"Ừm?"
".... Chúng ta, chúng ta... lại làm một lần nữa, được không...."
"......"
Lam Vong Cơ quả nhiên trầm mặc, nhưng Nguỵ Vô Tiện không có ý định bỏ qua: "Lam Trạm? Nhị ca ca? Lam nhị ca ca....?"
"Ngươi nói xem nào, được không hả?"
"Không tốt" gằn từng chữ một, kiên quyết cự tuyệt.
Thân mình Nguỵ Vô Tiện ép xuống, không đồng ý, không chịu buông tha tiếp tục ép hỏi: "Vì sao không tốt, ta đều không nhớ rõ! Không phải việc đó rất sung sướng sao? Lam Trạm ngươi chắc chắn là thích, nghe nói kỳ mưa móc của Khôn Trạch có năm ngày, ta khẳng định là.... Ủa? Ta ngủ trong bao lâu vậy?" Giờ phút này mới đột nhiên kinh ngạc nhớ ra vấn đề này, hiện tại không có bất kỳ cảm giác tình lũ nào, không phải vì đã ngủ cả năm ngày rồi chứ?
"Tám chín canh giờ"
Nghe nói mới không đến một ngày, Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa lên tinh thần, dùng sức xoắn một cái: "Còn chưa qua tới một ngày mà! Lam Trạm! Còn có bốn ngày! Bốn ngày!" lặp đi lặp lại mà nhấn mạnh rằng còn có bốn ngày.
"Ngươi không giống bình thường, giờ phút này cũng không trong kỳ mưa móc...." Lam Vong Cơ còn muốn giải thích những gì Lam Hi Thần hồi nãy nói với hắn, Nguỵ Vô Tiện có bất thường, nhưng đã nhanh chóng bị ngắt lời.
Nguỵ Vô Tiện thẳng thắn hùng hồn nói: "Ai nói không phải kỳ mưa móc thì không thể làm? Chúng ta có thể mỗi ngày làm, muốn làm thì làm, ngươi muốn làm ta thế nào ta đều thích, yêu như thế nào thì cứ làm như thế đó, mặc kệ có phải kỳ mưa móc hay không!"
"......"
Nguỵ Vô Tiện lại vặn vẹo, thân hình trườn ra khỏi giường càng lúc càng nhiều, Lam Vong Cơ chống đỡ một hồi, nhưng không thể chịu được sự nhiệt tình của Nguỵ Vô Tiện, dứt khoát đem người ôm xuống dưới, kéo vào lòng ngực, hai người đều trên mặt đất, rõ ràng là có giường, vậy mà một hai cứ phải dây dưa ở kia.
"Lam nhị ca ca......" Nguỵ Vô Tiện ở trong lòng ngực Lam Vong Cơ đùn tới đùn lui.
Lam Vong Cơ không dao động, chỉ là người thực có chút muốn ôm mà không được, bất đắc dĩ nói: "Chỗ đó của ngươi... ổn không?"
Nguỵ Vô Tiện: "?"
"Chỗ này" Lam Vong Cơ dùng một bàn tay, cách lớp bạch y sờ lên bụng dưới ấm áp của người đang tạm ngưng việc dụi dụi vào trong lòng y, chậm rãi xoa lên, hai mắt nhắm lại, vì lớp vải của giáo phục rộng thùng thình của Lam thị che phủ không nhìn rõ, bàn tay chạm vào, có thể cảm thấy chỗ đó, đã tiêu đi không ít, nhưng vùng bụng dưới vốn bằng phẳng của Nguỵ Vô Tiện vẫn có chút hơi phồng.
"Không phải nói khó chịu sao?"
"......"
Đổi lại Nguỵ Vô Tiện nói không ra lời, ánh mắt hắn mông lung, không nhìn chính mình và Lam Vong Cơ đang dây dưa bên nhau không phân biệt được quần áo của ngươi hay của ta, mà chú ý tới việc y xoa bụng hắn nhẹ nhàng thế nào, vẫn có thể cảm nhận được, ở chỗ đó có chút căng, cũng không phải do ăn cơm nhiều mà căng, mà là sâu trong cơ thể, chỗ không thể nói được... có chút no căng khác thường, bị xoa như vậy, còn phảng phất cảm giác có chất lỏng đang di chuyển trong đó, nhưng nếu nói là không thoải mái, thì ngược lại là.... không có.
Cảm giác thoả mãn là nhiều hơn, có lẽ đó là bản tính của Khôn Trạch.
Hôm qua còn nói không cần người ta, sớm đã đem câu nói đó quên mất tiêu, còn liều mạng dây dưa suy nghĩ muốn thêm một lần.
Thấy hắn không nói lời nào, cho rằng hắn thực sự không khoẻ, Lam Vong Cơ lại tiếp tục xoa.
Nguỵ Vô Tiện càng bị xoa, càng cảm thấy có một ngọn lửa xấu xa từ bụng dưới lan tràn lên.
"Ta, ta không khó chịu...." Hắn duỗi tay nắm lấy bàn tay kia, "Đã.... hết căng"
Lam Vong Cơ dừng lại nhìn hắn, tinh tế quan sát thần sắc của hắn, Nguỵ Vô Tiện bị cặp mắt nhạt màu thanh lãnh kia nhìn đến nỗi có chút mất tự nhiên, trong đầu xoay chuyển loạn cả lên, bỗng nhiên cười một cái đầy ý xấu.
Người lại cọ tới cọ lui sát vào một chút.
Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng mở miệng: "Lại nói tiếp, Lam Trạm ngươi.... bắn vào bên trong ta nhiều như vậy, nói dừng còn không dừng, có thể bên trong đã có.... tiểu Lam công tử rồi hay không..."
Động tác Lam Vong Cơ hơi khựng lại, Nguỵ Vô Tiện nhạy bén nhận thấy vành tai y thế mà nổi lên màu hồng nhạt.
Đó là... thẹn thùng à?
Khi phát hiện ra Lam Vong Cơ thẹn thùng, tâm trạng cảm thấy xấu hổ của Nguỵ Vô Tiện mới vừa nãy bị xoa bụng hỏi có khó chịu hay không lập tức tan thành mây khói, chỉ nghĩ phải nhanh nắm lấy điểm này không buông tha, để làm cho Lam Vong Cơ xấu hổ nhiều hơn.
"Nhị ca ca, ngươi xem, bên trong ta, có phải đã....."
"Sẽ không".
"Còn chưa bắt mạch, làm sao ngươi biết? Ta mới mười lăm tuổi nha, Lam nhị ca ca đã bắt ta sinh tiểu Lam công tử, hình như... có điểm không tốt lắm à...."
"Không có" Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, hàng lông mi dài run nhè nhẹ, Nguỵ Vô Tiện thổi một hơi bên tai y, đang đắc ý nghĩ, nếu cố gắng thêm, có thể mặt cũng sẽ đỏ lên – nhưng hắn tự cho mình đúng thật là không biết xấu hổ, chỉ thấy tăng thêm hứng thú muốn trêu đùa Lam Vong Cơ.
Vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Kỳ thật ta cảm thấy thực sự có chút trướng, nói không chừng...."
"Đã xem qua." Lam Vong Cơ chặn lời hắn.
Nguỵ Vô Tiện: "A?"
Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Lúc ngươi ngủ, đã...."
Đã hiểu, Nguỵ Vô Tiện nga một tiếng, cũng không thèm để ý, cười hì hì nói: "Vậy, thật không làm sao?"
"Không làm" gương mặt tuấn mỹ hãy còn chút trẻ con của Lam Vong Cơ nghiêm túc, nhìn chằm chằm hắn, nói thêm: "Con, còn quá sớm, không vội".
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, bị bộ dáng nghiêm túc của Lam Vong Cơ làm cho buồn cười.
Một lát sau, cong lên khoé môi: "Nhị ca ca... quả nhiên là, muốn ta sinh cho ngươi tiểu Lam công tử".
"......"
Lam Vong Cơ không biết nên trả lời thế nào, nếu nói không phải, thì tuyệt đối là không đúng, nhưng cũng đúng là, thật sự quá sớm, sẽ là gánh nặng quá lớn đối với Nguỵ Vô Tiện, huống chi bọn họ chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, sẽ không ai nghĩ về điều đó.
Lại nói tiếp, căn bản là y chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện này, vẫn cứ là do Nguỵ Vô Tiện rẽ một cái mang Lam Vong Cơ buộc vào, làm cho y rõ ràng còn chưa nghĩ tới, nhưng hiện tại trả lời như thế nào cũng là không đúng.
Vốn dĩ tiên môn thế gia, có khác biệt với bình dân bá tánh, Khôn Trạch bình dân thực sự là cực dễ thụ thai, cho nên trong cuộc đời, đều sẽ trải qua kỳ mưa móc và thụ thai sinh con.
Tiên môn thế gia thì hoàn toàn không phải như vậy, đặc biệt thế gia càng cường thịnh, con nối dõi càng khó khăn, ngoại trừ Ôn thị thoải mái vơ vét nam tử Khôn Trạch, tứ đại gia tộc tiên môn, con nối dõi của gia chủ, trừ khi tái hôn hoặc nạp thiếp, còn chính thất, gần như chỉ có hai con hoặc thậm chí là con một. Như Cô Tô Lam gia có Lam thị song bích là Lam Hoán và Lam Trạm; Vân Mộng Giang gia có Giang Yếm Ly, Giang Trừng; Lan Lăng Kim gia do gia chủ nhiều năm ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm, nên có nhiều con nối dõi, nhưng chính thất, cũng chỉ có con trai độc nhất Kim Tử Hiên mà thôi; Thanh Hà Nhiếp thị, Nhiếp Minh Quyết là con trưởng dòng chính, Nhiếp Hoài Tang thì là em trai cùng cha khác mẹ.
Trên thực tế huyết mạch cường thịnh sẽ bị áp chế, Khôn Trạch và Trung Dung, cơ hội để có thể cùng gia chủ Càn Nguyên sinh con là gần như ngang nhau, chỉ là nếu do Khôn Trạch đẻ ra, con nối dõi sẽ kế thừa thiên phú tốt hơn.
Cùng lập khế ước với Lam Vong Cơ đã thành danh từ thời niên thiếu, Nguỵ Vô Tiện với thiên phú được bình xét có cấp bậc cực cao, cho nên cũng không có khả năng cực kỳ dễ dàng thụ thai, xác nhận hậu quả đương nhiên là như vậy.
Thiên đạo sẽ không thể để cho một đại thế gia cứ phồn thịnh, đâm chồi nảy lộc mãi không ngừng.
Ngược lại sẽ đè nén thế mạnh, nếu cường thịnh, thì sẽ ít con nối dõi, như vậy mới cân bằng.
Ôn gia vơ vét nam tử Khôn Trạch khắp nơi, đại để cũng là vì nguyên nhân như thế.
Để đến được kết quả này, hai nhà Lam Giang cũng đã thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc hiện giờ Nguỵ Vô Tiện quá nhỏ, mười lăm tuổi, không thích hợp thụ thai sinh con.
"Không làm thì không làm, vậy, Nhị ca ca... hôn ta đi" Lam Vong Cơ không chịu, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên có thể đoán trước, đại khái đối với việc hắn hôn mê như vậy vẫn còn thấy sợ hãi, bất quá tương lai còn dài, tuy rằng không hiểu được kỳ mưa móc của chính mình tại sao lại không liên tục năm ngày, nhưng nếu có thể không mất đi tinh thần, cũng là tốt rồi.
Trên thực tế, vừa rồi nói như vậy, chứ hắn cũng không muốn có con.
Nói với việc này đều là quá sớm, Lam Vong Cơ lại dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy để thuyết phục hắn, làm như thật sự sợ hắn nghĩ nhiều.
Vì thế hắn liền bắt đầu nhớ tới, chưa được thưởng thức đàng hoàng, hương vị của nụ hôn.
Lam Vong Cơ bất động, Nguỵ Vô Tiện từ trong lòng ngực y chui lên, vùng vẫy liền dán môi hôn lên, cuối cùng người nọ cũng không cản trở nữa, tuỳ ý hắn gắt gao tương dán, dán một hồi tách ra.
Chỉ tách ra một chút, lông mi dụi lông mi, Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt trầm tư.
"......" giống như, khả năng, là ngọt? Nhưng căn bản ngẫm kỹ nếm không ra....
Lại nhìn Lam Vong Cơ, cũng không bị hắn hôn đến ý loạn tình mê, cầm lòng không được phải cùng hắn làm thêm gì đó, vành tai hơi hồng kia thế mà còn lặng lẽ tan đi, tổng thể là, mặt trắng như ngọc, đoan chính quy phạm.
Nguỵ Vô Tiện thật sự nhụt chí, trong ấn tượng mơ hồ của hắn, hôn môi và cá nước, hẳn là rất sung sướng, không phải, là như vậy....
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn chăm chú hắn một lát, bỗng nhiên ôm lấy eo hắn, nhấc cằm hắn lên, dùng sức mà hôn xuống.
"Ngô ngô ngô?!"
Nguỵ Vô Tiện không ngờ rằng Lam Vong Cơ mới vừa rồi trước sau không chịu thuận theo hắn giờ đột nhiên lại nổi loạn, cảm giác đôi môi của mình bị nghiền nát, tỉ mỉ hôn mút, đầu lưỡi mềm ướt vừa chạm, hắn liền thuận theo mà mở miệng ra, lập tức bị xâm nhập vào bên trong, câu lấy đầu lưỡi mới vừa rồi không hề cử động gì của hắn mà quấn quýt.
Hương vị ngọt ngào cuối cùng cũng lan tràn trong miệng, hắn trợn to hai mắt, Lam Vong Cơ lại gia tăng lực đạo, hôn càng thêm mãnh liệt. Phảng phất như mưa rền gió dữ, Nguỵ Vô Tiện bị hôn đến tơi bời, nghĩ nguyên bản phân hoá thành Càn Nguyên sẽ có nhiều bản năng về chuyện này, nhưng không phải nói chưa từng xem qua đông cung hay sao? Lam Vong Cơ kia làm sao lại biết mấy thứ này nhỉ.
Không kịp nuốt nước bọt tràn ra từ khoé miệng, Nguỵ Vô Tiện cũng chậm rãi bị đẩy ngã ra trên mặt đất cạnh giường, mở miệng thở dốc giữa lúc đang hôn, ẩn ẩn một luồng nhiệt tê rần lan tràn từ bụng dưới, ánh mắt mê ly, giống như là muốn được hái xuống mà nghiêng người ghé sát vào cái cổ trắng ngần.
Cho đến khi Lam Vong Cơ cắn vào môi dưới của hắn một cái rồi buông ra, Nguỵ Vô Tiện đã là cả người mềm rũ, bạch y vốn được mặc không chút cẩu thả, thế nhưng giờ thành ra xộc xệch.
Mắt ngấn nước, môi sưng đỏ, tóc đen tán loạn trên mặt đất.
Ánh mắt Lam Vong Cơ trầm trầm, đang muốn mở miệng.....
『........』
Môn sinh Lam thị ở bên ngoài Tĩnh Thất chờ truyền tin, ngón tay y giấu trong tay áo hơi cuộn lại, giơ tay giúp Nguỵ Vô Tiện sửa sửa, đem người bế lại lên giường.
"Đợi chút"
Nguỵ Vô Tiện không có trả lời, có chút ngây ra ngồi ở mép giường, chỉ là ánh mắt vẫn dõi theo cử động của y.
Một lát sau, Lam Vong Cơ đem theo hộp cơm trở lại phòng ngủ.
Mở ra, mùi đồ ăn cực đạm toả ra, không phải món Nguỵ Vô Tiện thích ăn, nên Lam gia mới chuẩn bị, lúc nào cũng chỉ có thể là món canh suông nhạt nhẽo, món chay chiếm ưu thế, xanh xanh lá lá, trái lại nhìn qua thực sự cảm thấy thèm ăn, hắn không muốn nếm thử chút nào, nhưng bị ném vào Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học hai ba tháng như vậy, miễn miễn cưỡng cưỡng có thể ăn đại, chỉ là định ra sau núi bắt thỏ hoặc gà rừng, chỉ tiếc gà rừng một con cũng không thấy, còn thỏ, hắn đem đi tặng người ta rồi.
Hiện giờ đã ngủ tám chín canh giờ chưa ăn cơm, không nhắc tới cũng không cảm thấy gì, vừa nghe mùi, thì thấy thật là đói bụng.
Chỉ là sự cảnh giác đối với những thứ mà người nhà Lam gia đã chuẩn bị vẫn chưa bao giờ bỏ.
"Đó là cái gì?" ánh mắt Nguỵ Vô Tiện dừng ở một chén canh đựng đầy nước đen nhánh.
"Thuốc"
"Không uống" hắn dùng sức lắc đầu.
Lam Vong Cơ chậm rãi nói: "Một ngày ba lần, liên tục bảy ngày, để điều trị việc ngươi bị hao hổn do từ thiên tư Càn Nguyên mà phân hoá thành Khôn Trạch"
"......" chỉ nhìn chưa nếm, Nguỵ Vô Tiện đã cảm thấy bị đả kích thật lớn, "Thật không thể... không uống sao? Ta cảm thấy ta không có bị gì...."
"Không thể"
"Lam nhị ca ca..... tha cho ta đi...." Uỷ uỷ khuất khuất mà liếc Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy những quyến rũ mới hồi nãy đều đã tan biến, môn sinh Lam thị kia làm thế nào biết để đưa cơm đưa thuốc vào giờ này, tại sao Lam Vong Cơ không nói, hắn vẫn còn ngủ.
Nguỵ Vô Tiện chính là biết, đại loại sau khi tỉnh lại, còn phải đi gặp những người khác.
"Uống thuốc trước đã"
"Không..." Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt đau khổ, hắn thật sự không nghĩ, Lam Vong Cơ lại nhìn chằm chằm hắn, loại việc này, không có khả năng trốn tránh rồi.
Bản tính Khôn Trạch là phục tùng Càn Nguyên đã lập khế ước, Nguỵ Vô Tiện cầm chén thuốc lên buồn bã uống một hơi, lập tức nước mắt tràn mi, Lam Vong Cơ nhận lấy chén không, ôm eo hắn, một luồng nhiệt tinh tế xuyên qua lớp quần áo truyền tới, nước thuốc ấm áp trong bụng, eo sườn cũng là ấm áp, Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm.... đắng lắm, ta ăn không ngon".
"...."
"Hơn nữa đồ ăn nhà các ngươi, ta thật sự ăn không quen....."
"Ăn trước, lót dạ dày"
"Đầy miệng đều là vị đắng, ta ăn không vô" tròng mắt vừa chuyển, "Hay là, ăn chút ngọt trước, sau đó có thể...."
Lam Vong Cơ đứng lên, Nguỵ Vô Tiện chạy nhanh giữ chặt tay áo y lại: "Nhị ca ca, ngươi muốn đi đâu?"
"......" y suy nghĩ một chút xem nơi nào ở Vân Thâm Bất Tri Xứ sẽ có đường hoặc mứt hoa quả, nhưng nhất thời không nghĩ ra, Tĩnh Thất cũng không có sẵn.
"Không cần, không cần" Nguỵ Vô Tiện đem người lôi kéo ngồi trở lại bên cạnh, ngẩng đầu đưa môi lên phía trước: "Nơi này, hôn ta một cái, trong miệng ta sẽ ngọt, là có thể ăn cơm".
Lam Vong Cơ lần này không hề chần chừ, cúi đầu hôn lên, đã học qua một lần Nguỵ Vô Tiện tự giác hé miệng, còn thử dùng đầu lưỡi khẽ chạm bờ môi Lam Vong Cơ, thực nhanh bị tóm lấy, cuốn cuốn, đẩy trở về triền miên.
Lại là hôn sâu, lại là hôn phớt, lại là miệng lưỡi giao nhau gắn bó như môi với răng, Nguỵ Vô Tiện lại một phen yêu sách lằng nhằng, được Lam Vong Cơ đồng ý sau này sẽ thay đổi thức ăn, cuối cùng cũng vui vẻ bắt đầu bữa ăn.
Cơm canh là phần cho hai người, vẫn còn ấm, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nhớ tới lúc này rõ ràng đã qua giờ ăn sáng của Vân Thâm Bất Tri Xứ, lại chưa đến giờ cơm trưa, Lam Vong Cơ lại cùng hắn ăn cơm....
Đại để là vì cái gì, phạm lỗi à.... Hắn dò xét Lam Vong Cơ từ trên xuống dưới, nhìn không thấy dấu vết bị phạt, vẫn nghi ngờ, định mở miệng,
"Ăn không nói"
"....."
Lam Vong Cơ đem cơm chia làm hai phần, muốn Nguỵ Vô Tiện mỗi loại ăn một chút, có mấy thứ không thể nuốt trôi, thật không muốn ăn, Lam Vong Cơ liền nhận lấy ăn luôn, rồi bổ sung những thứ hắn chịu ăn.
Cơm xong, vẫn còn mệt, Lam Vong Cơ dọn dẹp sách vở, vuốt thẳng quần áo, tự mình chỉnh đốn.
"Thúc phụ bọn họ đang đợi"
"Gia chủ Giang gia cùng phu nhân hôm qua đã tới".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.