Qua một đoạn thời gian, Lam Hi Thần vẫn không thấy Vong Cơ về nhà. Y ra lệnh cho môn nhân chú ý hành tung của Vong Cơ cũng không có ra kết quả gì. Trước kia, Hàm Quang Quân đi săn ở đâu, rất nhanh sẽ nghe tiếng dân chúng khen ngợi ở đó. Không phải là Lam Vong Cơ cố ý nổi trội, mà là hắn quá mức xuất sắc, làm cho người ta không thể không chú ý. Chuyện này cũng làm cho hắn thường xuyên khó che giấu hành tung của bản thân được.
Lúc này lại rất khác thường. Lam Hi Thần hoàn toàn không nghe được bất kỳ tin tức gì của Vong Cơ. Dường như là Vong Cơ cố ý che giấu tung tích. Tới đây, Lam Hi Thần cuối cùng cũng ý thức được có chỗ không ổn rồi. Y vội vàng đến Tĩnh Thất. Mở cửa Tĩnh Thất ra, Lam Hi Thần đại kinh thất sắc. Cả cái Tĩnh Thất trống trơn, trụi lủi. Thậm chí cả giường gỗ, giá sách cũng bị lấy đi mất rồi. Cả cái Tĩnh Thất sạch tới mức con chuột mà nhìn thấy cũng nước mắt lưng tròng quay lưng, bỏ đi.
Lam Hi Thần biết ở trong Lam Gia không có khả năng có kẻ trộm. Vậy khả năng duy nhất là chính Lam Vong Cơ tự mình bỏ đi. Nhưng mà vì sao?
Lam Hi Thần nghĩ mãi không ra, rồi lại như nhớ ra cái gì. Y vội vàng chạy tới phòng nội vụ. Kết quả vừa hỏi đã nghe Vong Cơ đã lĩnh hết tiền tiêu tháng này. Còn có của cải dành dụm mấy năm gần đây của hắn, tính luôn cả phần chiến công cá nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-lac/2676830/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.