Chương trước
Chương sau
Kim Lân Đài, người được Kim Quang Dao phái đi theo Kim Tử Huân đã trở lại: "Thế nào? Có dẫn người về không?"

Kim Quang Thiện mơ ước Âm Hổ Phù của Ngụy Vô Tiện. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện người này cứng mềm không ăn. Bọn họ cưỡng bức, dụ dỗ, nài nỉ đều không làm được cái gì.

Ngụy Vô Tiện có vẫy thì cũng không vẫy với bọn họ. Nghe nói Ngụy Vô Tiện có quan hệ với một mạch Kỳ Hoàng. Mà đây còn là tin đồn từ lúc Ôn Triều còn ở Kỳ Sơn.

Ôn Ninh ở Liên Hoa Ổ trôm đưa thi thể vợ chồng Giang Gia ra, cứu được Giang Vãn Ngâm. Sau đó Ôn Triều đuổi tới Di Lăng hỏi tội. Vẫn là Ôn Tình đi ra dàn xếp mới bình ổn được mọi việc.

Y thuật của Ôn Tình cao minh. Ở trước mặt Ôn Nhược Hàn có vài phần mặt mũi. Hơn nữa Ôn Triều còn ném Ngụy Vô Tiện vào Loạn Táng Cương. Giang Vãn Ngâm kia cũng đã bị hóa đi kim đan, không có làm ra cái gợn sóng gì được. Cho nên Ôn Triều cuối cùng cũng không tìm Ôn Ninh phiền toái nữa.

Người tới sắc mặt có chút kỳ quái: "Kim Tử Huân đi, cũng giận chó đánh mèo lên tù binh Ôn Thị. Hắn còn muốn bắt người đưa về Cùng Kỳ Đạo."

Trực giác Kim Quang Dao cảm giác không đúng: "Thế nào? Không thuận lợi?" Môn nhân nói: "Không thấy người Kỳ Hoàng? Ôn Tình, Ôn Ninh cũng không có."



"Người trông coi nói thế nào?" Môn nhân đáp: "Bọn họ không chịu thừa nhận. Chỉ nói tù binh chỉ có mấy người đó." "Người Kỳ Hoàng bị đưa đi rồi? Có thể xem sổ sách?"

Đám người trông coi này không những bị điểm huyệt ngất xỉu, còn để mất hơn trăm người của một mạch Kỳ Hoàng. Khi chúng tỉnh lại đều sợ chịu trách nhiệm. Vì thế mấy chục gã đầu mục bàn bạc một phen, sau đó tiêu hủy toàn bộ sổ sách ghi chép về một mạch Kỳ Hoàng. Ngay cả thông tin của nhân viên ghi chép cũng bị hủy sạch sẽ không còn cái dấu vết gì. Đợi cho có người đến tra, bọn họ cắn chết không thừa nhận. Ngay cả sổ sách còn tra không ra, còn có thể làm gì bọn họ?

Lam Vong Cơ trái lại hoàn toàn không biết còn có một "quân đội bạn" ở bên này hỗ trợ, lau sạch toàn bộ dấu vết của một mạch Kỳ Hoàng.

Đương nhiên, lời của những người này, Kim Quang Dao một chữ cũng không tin. Bây giờ hắn cũng chỉ có thể đoán là người của một mạch Kỳ Hoàng này đã được đưa đi rồi. Không những đưa đi, còn giải quyết hậu quả rất kỹ, làm cho người ta tra không ra cái tung tích gì. Nghĩ lại mục đích của bọn họ, kẻ đáng nghi nhất chính là Ngụy Vô Tiện.

"Đi thăm dò. Ngụy Vô Tiện ở đâu, đang làm gì. Quan sát chặt Vân Mộng." Môn nhân rời đi. Kim Quang Dao ở trong phòng đi tới đi lui. Trong lòng hắn có chút bất an, vẫn cảm thấy sự tình vượt qua tầm kiểm soát của hắn.

Nhớ lại lúc trước Lam Hi Thần có nói không thấy Lam Vong Cơ. Hắn rõ ràng đã truyền một phong linh thư cho Lam Hi Thần, hỏi han Lam Vong Cơ có tìm được chưa.

Mà lúc này đây Lam Hi Thần đang ở Thanh Hà. Y nghĩ không ra, cho nên đi hỏi Nhiếp Hoài Tang muốn biết y làm huynh trưởng, có thêm một cái nghĩa đệ có thể chọc cho đệ đệ buồn bực không.

Câu trả lời của Nhiếp Hoài Tang làm cho y im lặng. Nhiếp Hoài Tang sẽ không buồn bực vì ca ca có một cái đệ đệ mới, bởi vì ca ca của hắn vĩnh viễn coi hắn là quan trọng nhất, mà không phải giống như Lam Hi Thần, bởi vì một cái nghĩa đệ mới mà hoàn toàn bỏ quên chính đệ đệ ruột của mình. Nhiếp Hoài Tang thông minh biết là bao a. Hắn thấy Lam Hi Thần hỏi như thế, đương nhiên là nghĩ ra nhiều thứ rồi.

Hắn hỏi: "Hi Thần ca ca, phải chăng là Hàm Quang Quân xảy ra chuyện gì?" Lam Hi Thần khó nói. Nhưng mà ở đây cũng không có người ngoài, cho nên y cuối cùng kể ra tình hình thực tế cho anh em Nhiếp Gia.



"Vong Cơ, hắn... bỏ nhà đi rồi... " Hai anh em Nhiếp Gia kinh động. "Bỏ nhà đi?" "Hàm Quang Quân?"

Cái tin tức này quả thực quá lớn. Hàm Quang Quân là ai chứ? Từ nhỏ chính là hình tượng đứa nhỏ nhà người khác trong tiên môn. Trong thời gian Xạ Nhật Chi Chinh còn giành được danh vọng không nhỏ. Kết quả Lam Hi Thần lại nói cho bọn họ, Hàm Quang Quân tiếng tăm lừng lẫy tiên môn bách gia bỏ nhà đi hoang! Nói giỡn sao! Bỏ nhà đi hoang là chuyện ranh con bướng bỉnh mới có thể làm.

Nhưng đó là Hàm Quang Quân nha. Hắn thật sự bỏ nhà đi bụi rồi? Làm sao có thể! Nhiếp Minh Quyết liếc Nhiếp Hoài Tang. Ngươi nói Nhiếp Hoài Tang bỏ nhà đi bụi hắn còn có thể tin được. Lam Vong Cơ bỏ nhà đi bụi? Mặt trời mọc phương Tây rồi. Nhiếp Minh Quyết: "Hi Thần, đệ không phải là lầm rồi chăng? Có lẽ là Vong Cơ ra ngoài săn đêm thôi?"

Lam Hi Thần lắc đầu: "Vong Cơ dọn hết đồ trong Tĩnh Thất mang đi. Của cải dằn dụm mấy năm nay hắn cũng mang đi luôn. Vong Cơ... Vong Cơ thật sự không định quay về Lam Gia."

"Nhưng mà... sao có thể? Vong Cơ ngoan biết là bao a. Mà còn là từ nhỏ đã ngoan. Hắn đang yên ổn, sao phải bỏ nhà mà đi? Hắn nói cái gì?"

Lam Hi Thần đến bây giờ vẫn mờ mịt: "Vong Cơ cái gì cũng không nói. Không để lại một câu vài lời, không có bất kỳ dấu hiệu gì. Lúc đầu đệ thậm chí còn không phát hiện ra."

Trên mặt Lam Hi Thần xuất hiện vẻ áy náy, cảm thấy y làm huynh trưởng quả thật bỏ quên đệ đệ. Cũng đúng vào lúc sau này mà linh điệp truyền tin của Kim Quang Dao bay tới.

Kim Quang Dao cố ý gửi thư hỏi... đã tìm được Lam Vong Cơ chưa. Lam Hi Thần vốn định nói cho Kim Quang Dao là tìm không thấy Lam Vong Cơ, nhờ hắn giúp đỡ, lại bị Nhiếp Hoài Tang ngăn lại.

"Hi Thần ca ca, chuyện Hàm Quang Quân này ca ca tốt nhất đừng cho nhiều người ngoài biết." "Hoài Tang, ta tra được Vong Cơ cuối cùng là đi hướng Lan Lăng. Ta muốn nhờ A Dao giúp tìm một chút."



Nhiếp Hoài Tang sắp bị lời của Lam Hi Thần chọc cho tức chết rồi: "Hi Thần ca ca, Hàm Quang Quân a, hắn là người gần đây trong tiên môn có mấy cái tôn hào. Ca phải gióng trống khua chiêng làm cho tất cả mọi người biết được chuyện Hàm Quang Quân bỏ nhà đi sao? Ngươi muốn bọn họ bàn tán thế nào? Bàn tán là Hàm Quang Quân phản bội Lam Gia sao?"

"Sao lại thế. Lam Gia sẽ không cho là như vậy." "Các ngươi nghĩ thế nào, cho thế nào cũng không ngăn được người người bọn họ nghĩ thế nào. Hi Thần ca ca, ngươi sẽ không không nhìn ra Kim Quang Thiện là cái dạng người gì đi. Cả ngày bưng cái giá trưởng bối, coi Lam Gia, Nhiếp Gia là thủ hạ của hắn. Ca nếu để cho người của Kim Gia biết được là Hàm Quang Quân không thấy đâu nữa, ngươi tin không trong nay mai, Lam Gia có thể trở tành cái gia tộc xú danh rõ ràng, ngay cả Hàm Quang Quân cũng giữ không được."

"Nhưng mà Hoài Tang, A Dao sẽ không nói lung tung." "Cho dù Tam Ca không nói lung tung, hắn cũng ở trong Kim Gia, là người Kim Gia. Ca có thể cam đoan tin tức hoàn toàn sẽ không lộ ra mảy may sao?"

"Vậy phải làm thế nào" "Hi Thần ca ca, ngươi nói Hàm Quang Quân đi săn đêm trở về, có được lĩnh ngộ, đã bế quan rồi. Sau đó chúng ta lặng lẽ tìm người. Nhưng mà ta cảm thấy hy vọng tìm người không cao. Tu vi Hàm Quang Quân cao như vậy. Nếu hắn thật sự trốn tránh, làm sao có thể tìm được!"

Nhiếp Hoài Tang chậm rãi nói. Nhiếp Minh Quyết không ngờ cái tên đệ đệ này đầu óc linh hoạt như vậy, có thể nghĩ xa như vậy. Còn nữa, hắn cũng không ưa nhìn một bộ cao cao tại thượng, nghiễm nhiên ta đây đứng đầu tiên môn kia của Kim Quang Thiện.

Gã Kim Quang Thiện kia mà biết Vong Cơ không thấy đâu nữa, còn không biết sẽ thành cái văn vẻ gì đâu. Hắn từ trước đến nay chính là kẻ như vậy. Một chút việc nhỏ còn phải lăn qua, lộn lại.

Nhiếp Minh Quyết cũng phụ họa, khuyên bảo Lam Hi Thần: "Hi Thần, chuyện này quả thật không thể nói cho Kim Quang Dao. Ngươi nói Vong Cơ bế quan rồi là được. Ta biết ngươi thân với hắn. Nhưng chuyện lần này không thể nói. Hoài Tang nói đúng. Vong Cơ mới là đệ đệ ruột của ngươi. Ngươi cũng biết bản thân sơ sẩy. Chuyện Vong Cơ tuyệt đối là không thể để nhiều người biết. Ngươi ngay bây giờ lập tức quay về Lam Gia hạ lệnh phong khẩu. Trong nhà ngươi có mấy người biết việc này?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.