Chương trước
Chương sau
2.
Lam Vong Cơ đang học ứng dụng vật lý tại thành phố A ở phía Nam, còn Ngụy Vô Tiện lại ở thành phố B cách đó hàng ngàn cây số học tiếng Anh, hai người cách biệt trời đất, núi non khó rời, ngay cả ngồi tàu điện ngầm cũng phải tiêu tốn gần năm giờ. Sinh viên năm hai vốn là đang ở trong một năm khó khăn, ngay cả việc làm bán thời gian cũng làm không nổi. Lam Vong Cơ không đành lòng để cho Ngụy Vô Tiện phải chịu khổ, mỗi lần để gặp mặt đều phải chạy từ tận phương Bắc đến thành phố B. Thế nhưng giá cả ở thành phố B luôn rất cao, chỉ có thể mỗi tháng gặp mặt một lần, nếu tính cả tiền vé, tiền ăn ở thì sẽ tốn nửa tháng tiền sinh hoạt của hai người.
Để có thể ở bên nhau thêm vài giờ nữa, Lam Vong Cơ không bao giờ chọn khóa học chiều mà luôn dồn tất cả các khóa học vào buổi sáng, cơm trưa ở nhà ga cũng chỉ ăn vài ba miếng, sau đó lập tức đến gặp Ngụy Vô Tiện. Như vậy là có thể đến thành phố B trước lúc trời tối, có thể cùng người luôn mong nhớ ngày đêm cùng nhau ăn một chút đồ ăn vào buổi chiều.
Trước mắt, người mà y ngày nhớ đêm mong đang vùi sâu trong lòng của y, một tay ôm lấy thắt lưng, một tay vỗ vỗ lưng của y: "Ái chà, nhớ em đến vậy sao?"
"Ừm." Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, cảm nhận hương thơm tươi mát mùi nắng trên tóc của Ngụy Vô Tiện.
"Em cũng nhớ anh." Ngụy Vô Tiện vùi mặt vào trong cần cổ của y.
Lam Vong Cơ mặc một chiếc áo len trắng rộng, dáng người cao, ôm ấp và dịu dàng, khiến Ngụy Vô Tiện có cảm giác khi đã được y ôm vào ngực thì sẽ vĩnh viễn không buông tay.
"Khụ, bên trong, Lam Trạm," Ngụy Vô Tiện nói, dùng chóp mũi cọ cọ vào mái tóc đen sạch sẽ của y, "Buông ra nào, ở đây nhiều người lắm, sẽ nhìn thấy hết đó."
Không ngoài dự đoán, "đại bạch" này tựa như con thỏ giả chết mà không nói lời nào, chỉ yên lặng vây chặt lấy người trong lồng ngực. Ngụy Vô Tiện không khỏi than thở một câu: Rõ ràng da mặt của người này mỏng như một tờ giấy, tại sao khi làm mấy việc này ở đây thì da mặt còn dày hơn mình vậy ta?
"Nè nè, Lam Trạm, anh mà còn cứ ôm mãi như vậy, ông bà đi du lịch để ngắm hoàng hôn đỏ ở kia sẽ không ngắm cảnh nữa đâu đó." Cười ngọt tựa phong đường, đưa tay xoa nắn hai vành tai của Lam Vong Cơ, hạ giọng nói, "Ca ca tốt, trở về thì anh muốn ôm thế nào cũng được, chịu khó một chút, ngoan nào."
Lam Vong Cơ nghe lời đứng dậy, hai tay vẫn vương vấn ở hai bên hông của hắn, khóe mắt hay đuôi lông mày đều lộ vẻ mệt mỏi sau khi trèo đèo lội suối(*) cùng vui sướng:
(*) 翻山越岭 - trèo đèo lội suối: ý nói vượt qua vô số việc khó khăn.
"Tôi nhớ em."
"Ha----" Ngụy Vô Tiện không kịp phòng bị mà lấn sâu vào trong đôi mắt lưu ly sáng tựa biển sâu, nụ cười này, hắn tựa như sặc nước vậy, cười đến đỏ cả hốc mắt.
"Em cũng rất nhớ anh."
Hai người sánh vai mà đi, không dám ở nơi đông người mà ngang nhiên nắm tay, chỉ có thể tựa sát vào nhau, đợi cho đến khi ít người liền kéo lấy nhau, mười ngón tay đan chặt, dính sát tựa hai thỏi nam châm. Ngụy Vô Tiện mặc chiếc áo sơ mi nhạt màu mà sinh nhật năm ngoái của hắn được Lam Vong Cơ tặng cho, bên ngoài được đồ lên những ô vuông màu đỏ sẫm, làn gió mát khẽ thổi qua góc áo, dẫn theo ánh mắt qua nhiều năm vẫn không thay đổi tâm tư tình cảm.
"Lam Trạm, trong balo của anh có gì vậy? Em thấy có vẻ nặng hơn lần trước một chút." Sau khi đi qua vòng kiểm tra an ninh của tàu điện ngầm, Ngụy Vô Tiện một tay cầm lấy balo của Lam Vong Cơ hỏi.
"Ô." Lam Vong Cơ lấy balo của cả hai người từ tay Ngụy Vô Tiện, "Dự báo ở thành phố B sẽ có mưa".
"Ồ, sao em không biết..." Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, ngoan ngoãn đi theo sau Lam Vong Cơ, nhìn cần cổ thon thả xinh đẹp của y.
Chàng thiếu niên áo trắng trên vai mang theo hai cái balo xoay người lại, vươn tay về phía bạn trai nhỏ của mình, Ngụy Vô Tiện nhìn xung quanh, sau đó vui vẻ nắm chặt lấy tay áo của y, vừa đi vừa nghe y nói: "Em chưa từng quan tâm đến những chuyện này."
Nói đến cũng lạ, mỗi lần sau khi đến tàu điện ngầm cùng với Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện dù có thấy thì cũng sẽ chẳng bao giờ nghe thông báo phát ra từ radio, tựa như mãn tâm mãn nhãn đều là người, thậm chí còn cho rằng chỉ còn mỗi hai người trong toa tàu.
Lam Vong Cơ lại luôn giữ một ít lý trí cho mình. Y vừa nghe Ngụy Vô Tiện nói chuyện, vừa dẫn hắn đến một góc khuất của toa tàu, hai tay tạo thành một không gian nhỏ an toàn, bảo vệ hắn trong một ô vuông nhỏ của thế giới.
Hệ thống tàu ngầm của thành phố A không được phát triển như ở thành phố B, nên mỗi lần đến tàu điện ngầm ở đây là một lần Lam Vong Cơ hoài nghi nhân sinh, một đám người ngư long hỗn tạp(*),ngươi chèn lên ta ta chèn lên ngươi, có thể sẽ gặp vài người phụ nữ nước hoa nồng nặc, hay là gặp một cánh tay đầy mùi khói của thiếu niên nhỏ, cả toa tàu như trở thành một hộp thử khí độc, tất cả mọi người đều là chuột bạch bị nhốt bên trong, đến càng gần thì chết càng nhanh.
(*) 鱼龙混杂: Ngư long hỗn tạp - rồng cá lẫn lộn. Đây là một câu thành ngữ, ý nói người tốt và người xấu ở với nhau.
Lưng của Ngụy Vô Tiện dựa vào cửa kính xe, vốn dĩ thân hình không khác biệt lắm với Lam Vong Cơ bỗng dưng lại trở nên nhỏ hơn một chút. Hắn làm một tư thế quen thuộc mà đứng giữa hai cánh tay của Lam Vong Cơ, bốn mắt nhìn nhau: "Lam Trạm, tối nay anh muốn ăn cái gì?"
"Đều được." đôi mắt của Lam Vong Cơ vô cùng điềm tĩnh.
"Ừm....Em nghĩ là, nếu không thì bọn mình ăn uống ở đâu đó gần trường học của bọn mình đi?" Ngụy Vô Tiện khoanh tay, " Lần trước mang anh đi ăn ở Nông Viên cũng được kha khá rồi, hôm nay dẫn anh đến Nghệ Viên đi, hay là chúng ta đến Tùng Lâm ăn bánh bao nha?"
Hắn giống như một chú chim nhỏ suốt ngày ríu rít, Lam Vong Cơ thấy hắn líu ríu nói nhảm xong, khóe môi câu lên: "Đều được, cho em chọn."
"Đều được đều được, đều được cái quỷ." Tà quang trong mắt của Ngụy Vô Tiện chợt lóe, sát người lại thấp giọng nói, " Anh có phải là cảm thấy rằng, buổi tối trở về ăn em mới là điểm nhấn, nên mới thấy việc cơm chiều dàn xếp như nào căn bản đều là không quan trọng phải không?"
Trong "Ăn em" thì "em" còn cố ý nhấn mạnh hơn, giọng nói vòng quanh thổi qua tai của Lam Vong Cơ, nháy mắt liền nổi lên một màu hồng phấn.
"Ngụy Anh." Y áp sát lại gần hơn một chút, nhíu mày cảnh cáo.
"Ừm? Em nè." Ngụy Vô Tiện không thèm nhúc nhích với bộ dạng vô cùng bình tĩnh tự nhiên.
"Em......nói nhỏ một chút." Lam Vong Cơ thấp giọng nói, nghe đến lòng người ngứa ngáy.
Ngụy Vô Tiện cực kỳ hưởng thụ, ở ngoài mặt vẫn luôn trêu ghẹo như thường: "Giờ Nhị ca ca mới thấy ngại ngùng hay sao? Mới nãy ở cửa ra là ai luôn quấn quít em, sống chết cũng không chịu buông tay vậy nhỉ?"
Lam Vong Cơ cân nhắc rất lâu, khó khăn lắm mới hạ mi mắt, nói: "Ở đây...rất đông người."
Ngụy Vô Tiện nháy mắt mấy cái, cẩn thận xem xét tình cảnh của bản thân, lúc này mới phát hiện sau lưng Lam Vong Cơ toàn chen chen lấn lấn, chặn lại vài hành khách, mà bản thân hắn lại được y bảo vệ giữa hai cánh tay, tựa như đang an toàn ở trong một cái bong bóng bằng pha lê, hoàn toàn tách rời khỏi biển người.
"Anh sẽ không hiểu cái này, phải chứ?" Ngụy Vô Tiện làm ra vẻ thần bí mà kéo lấy cổ áo của Lam Vong Cơ lại gần, nhỏ giọng nói, "Đừng có mà thấy những người ở tàu điện ngầm chen lấn rất sát, anh thử nhìn bọn họ xem, ai mà không chăm chăm nhìn vào điện thoại của mình chứ. Không giống như ở nhà ga, tất cả đều ngẩng đầu để đi đường. Cho dù bây giờ em có hôn anh một miếng, cũng sẽ chẳng có ai nhìn thấy đâu."
Lam Vong Cơ chưa từng nghĩ tới việc này, nhìn những người đang cúi đầu xung quanh một vòng, trả cho Ngụy Vô Tiện một ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
"Hầy, anh đúng là......" Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên đứng thẳng lên rồi tiến về phía trước, nghiêng cằm, nhanh chóng hôn lên trên cái trán của Lam Vong Cơ, trước khi tách ra còn bụng dạ khó lường mà vươn đầu lưỡi ra, dính lại như chuồn chuồn lướt nước.
Sau khi làm xong thì Ngụy Vô Tiện xoa xoa môi rồi ngả người về vị trí ban đầu, mắt đụng phải bác gái đã nhìn thấy toàn bộ quá trình của hai người họ, sau đó tâm chiếu bất tuyên(*) mà nhìn cô, giả bộ như không phát hiện.
(*) 心照不宣 - Tâm chiếu bất tuyên: trong lòng đã rõ nhưng lại không nói ra.
Lam Vong Cơ bị hắn làm cho có chút sững sờ, Ngụy Vô Tiện mổ lên cái trán bị gió ở trong toa tàu thổi đến hơi lạnh, tựa như bị một cái nhũ băng nhỏ đâm vào, chọc cho cả người y ngứa ngáy.
"Nhìn xem, có chuyện gì không? Một chút chuyện cũng chả có." Ngụy Vô Tiện cười đến dõng dạc, "Nếu không, bọn mình giữ tư thế này lâu vậy rồi, sớm đã có người......Ôi!"
Một chữ cuối cùng đúng lúc bị Lam Vong Cơ khóa lại trong miệng hắn, Ngụy Vô Tiện ở dưới tay của y không thể phát ra tiếng động quá lớn, khi bác gái đang giả bộ nghịch điện thoại kia giương mắt nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng của đứa nhỏ mặc áo trắng kia đang cúi đầu, không cần phải nghĩ cũng biết đang làm gì.
Bốn mươi phút cứ vậy trôi qua gần hết, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy chỉ là một thoáng mà thôi. Hắn cùng với Lam Vong Cơ đi ra khỏi ga tàu điện ngầm thì bỗng nhiên một cảm giác vui sướng sau khi đón bạn trai nhỏ của mình sau bao ngày xa cách về nhà chiếm lấy.
Ánh mặt trời hất lên trên mắt của hai người, dopamine(*) nháy mắt tràn ngập khắp tứ chi bách hài(*),Ngụy Vô Tiện đứng yên rồi ngẩng đầu lên, túm lấy tay áo của Lam Vong Cơ: "Lam Trạm."
(*) 多巴胺 - Dopamine: nói ngắn gọn thì đây là một hormone tiết ra từ não bộ của con người, mang đến cảm giác hạnh phúc, khả năng tập trung,...
四肢百骸 - Tứ chi bách hài: ý chỉ "Toàn thân".
Lam Vong Cơ dựa theo tầm mắt của hắn mà nhìn lên trên bầu trời.
Thành phố B thường có sương mù, rất ít khi nhìn thấy một bầu trời trong xanh đến vậy. Một màu xanh thăm thẳm, xanh đến nhìn rõ hết thảy, xanh đến có chút xa hoa.
Giống như một cây viết màu xanh lam được giấu ở trong ngăn không muốn dùng đến, xa xỉ đến mức nhuộm đầy cả một tơ lụa màu trắng. Mà trên màu xanh lam kia là những đám mây màu trắng, đẹp đến kiêu sa, lại làm người khác không thể dời mắt được.
"Xem ra chiếc ô của anh mang sẽ không cần dùng đến nữa đâu." Ngụy Vô Tiện cười nói, "Dự báo có mưa, nhưng người vừa đến, hóa tình không vạn lý."
(*) 晴空万里 - Tình không vạn lý: ý nói bầu trời sáng, không có nhiều mây (maybe...).
Lam Vong Cơ vươn tay, vuốt lại mái tóc lộn xộn vì nụ hôn khi nãy, tựa như thở dài rồi nói: "Là chuyện tốt."
[TBC]
_______________________________
Như mình đã nói~
Bộ này ra nhanh hay chậm là tùy vào lượt tương tác và comment lời cảm ơn đến chị Morain nhé~
Tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Nhật hay tiếng Việt cũng đều có thể, mong mọi người sẽ cho chị ấy thấy những lời cảm ơn tuyệt vời đó (。•̀ᴗ-)✧
_______________________________
Author: 鬼骨面君Morain。(Morain0404)
Trans by: Dannn_pie.
Beta by: Cá.
12.11.2021
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.