2.
Lam Vong Cơ đang học ứng dụng vật lý tại thành phố A ở phía Nam, còn Ngụy Vô Tiện lại ở thành phố B cách đó hàng ngàn cây số học tiếng Anh, hai người cách biệt trời đất, núi non khó rời, ngay cả ngồi tàu điện ngầm cũng phải tiêu tốn gần năm giờ. Sinh viên năm hai vốn là đang ở trong một năm khó khăn, ngay cả việc làm bán thời gian cũng làm không nổi. Lam Vong Cơ không đành lòng để cho Ngụy Vô Tiện phải chịu khổ, mỗi lần để gặp mặt đều phải chạy từ tận phương Bắc đến thành phố B. Thế nhưng giá cả ở thành phố B luôn rất cao, chỉ có thể mỗi tháng gặp mặt một lần, nếu tính cả tiền vé, tiền ăn ở thì sẽ tốn nửa tháng tiền sinh hoạt của hai người.
Để có thể ở bên nhau thêm vài giờ nữa, Lam Vong Cơ không bao giờ chọn khóa học chiều mà luôn dồn tất cả các khóa học vào buổi sáng, cơm trưa ở nhà ga cũng chỉ ăn vài ba miếng, sau đó lập tức đến gặp Ngụy Vô Tiện. Như vậy là có thể đến thành phố B trước lúc trời tối, có thể cùng người luôn mong nhớ ngày đêm cùng nhau ăn một chút đồ ăn vào buổi chiều.
Trước mắt, người mà y ngày nhớ đêm mong đang vùi sâu trong lòng của y, một tay ôm lấy thắt lưng, một tay vỗ vỗ lưng của y: "Ái chà, nhớ em đến vậy sao?"
"Ừm." Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, cảm nhận hương thơm tươi mát mùi nắng trên tóc của Ngụy Vô Tiện.
"Em cũng nhớ anh." Ngụy Vô Tiện vùi mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-khong-thay-truong-an/219358/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.