Sáng nay lúc Ngụy Vô Tiện đang nằm trên giường thì Ngụy Tử Hy tới thăm, biểu tình trên mặt tràn đầy lo lắng vội vàng hỏi: "A Anh, thế nào, có chỗ nào không tốt không?"
Ngụy Vô Tiện nhìn Ngụy Tử Hy, cười nói: "Không có việc gì, đã băng bó xong rồi."
Ngụy Tử Hy nhìn khuôn mặt tái nhợt mang theo nụ cười xa cách của Ngụy Vô Tiện, trong lòng đột nhiên đau xót. Ngụy Tử Hy hít sâu một hơi nói: "A Anh, chúng ta trở về Ngụy quốc đi."
Ngụy Vô Tiện sửng sốt "A!" lên một tiếng.
Ngụy Tử Hy nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện: "Chúng ta về đi, nơi này quá nguy hiểm, ngươi nhìn ngươi xem, bị thương rồi, Hoàng Thượng mà biết sẽ nhịn không được mà đau lòng chết mất."
Ngụy Vô Tiện không dấu vết rút tay ra khỏi tay của Ngụy Tử Hy: "Vậy cũng phải chờ vết thương ta lành hẳn rồi sẽ quay về."
Ánh mắt của Ngụy Tử Hy đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Chúng ta phải trở về."
Ngụy Vô Tiện nghi hoặc: "Vì sao a, sốt ruột trở về như vậy."
Ngụy Tử Hi thở dài nói: "Dương quốc Ôn thị xâm phạm."
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt liền thay đổi: "Chuyện gì xảy ra, Ôn thị xâm lược!!!"
Ngụy Tử Hy nghiêm túc nói: "Đúng vậy, chính là ngày hôm qua, sáng nay Hoàng Thượng đã thả bồ câu truyền thư nói ta biết."
Lúc Lam Vong Cơ trở lại tĩnh thất đã không còn thấy bóng dáng của Ngụy Vô Tiện, chỉ để lại một phong thư, nội dung trên thư đại khái là: "Lam Trạm, Ngụy quốc xảy ra chuyện, ta cùng Thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-hoang-thuong-hoang-hau-khong-bang-long-ga-cho-nguoi/232972/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.