A Chước an phận ngồi trong Tĩnh Thất, hai tay đặt trên đầu gối, khẽ ngẩng đầu, nhắm mắt lại. Lam Vong Cơ mang từ hầm băng tới một khối băng để vào khăn tay, nhẹ nhàng xoa lên đôi mắt khóc đến sưng đỏ của nàng, động tác lộ ra cẩn thận nhưng không lưu loát lắm.
"Để con tự mình làm, con không có mảnh mai như vậy, người không cần áy náy." A Chước cũng nhận ra trạng thái bây giờ của Lam Vong Cơ, nhận lấy khối băng trong tay y xoa lên mắt, mở một bên nhìn Lam Vong Cơ, "Bình thường con không khóc, chỉ là hôm nay bão cát hơi lớn....."
Cô Tô mùa này đừng nói trời đầy cuồng phong, đến một chút gió cũng chưa chắc có, bộ dáng của A Chước bây giờ có chút buồn cười, trong mắt còn đỏ, nhưng ngoài miệng hết lần này tới lần khác cậy mạnh và trấn an, rất giống người kia, bất luận là thời điểm nào đều lấy người khác làm trọng. Lam Vong Cơ ngồi đối diện A Chước, đem ly trà đẩy đến trước mặt nàng, "Ta biết."
A Chước bưng ly trà, nhiệt độ của nước trà xuyên qua ly sứ truyền đến đầu ngón tay, lại truyền vào toàn thân, trong Tĩnh Thất đốt hương, bây giờ tự nhiên mà nhiễm một chút hương vị đàn hương, làm lòng người bình tĩnh, "Phụ thân, ngày mai con muốn rời đi."
"Con muốn đi đâu?" Lam Vong Cơ chợt có chút khẩn trương, chuyện cho tới bây giờ y vẫn như cũ có chút không tự tin, y luôn cảm thấy A Chước tựa như là chim bay chân trời, sau một khắc sẽ bay về trong mây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-dong-nhan-abo-dao-yeu/750702/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.