"Thiên Tử Tiếu, chia cho ngươi một vò."
Năm đó hai người gặp nhau cũng vào đêm trăng rằm, thiếu niên tinh thần phấn chấn đứng trên đầu tường, dưới ánh trăng tiếu dung óng ánh minh liệt, giống như một viên đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên tầng tầng gợn sóng, tâm lặng như nước cũng không thể tránh khỏi tiếng cười động tâm.
Họa loạn về sau trùng phùng cũng là một đêm trăng rằm, thanh niên toàn thân y phục đen nhánh khuôn mặt tái nhợt thổi sáo ngự thi, đáy mắt đều là sát ý.
"Nói cho cùng, tâm tính ta như thế nào, cùng người ngoài có liên can gì?"
"Luận tà, có cái gì tà hơn Ôn cẩu sao?"
Người bên ngoài chỉ thấy được Di Lăng Lão Tổ trên chiến trường hoành tảo thiên quân, nhưng Lam Vong Cơ chỉ thấy sắc mặt Ngụy Vô Tiện ngày càng tái nhợt, quỷ đạo là đường tắt, cũng là đường cùng, con đường này không có khả năng bình an một đời.
Kim Tử Hiên một thân huyết y trở về Kim Lân Đài báo với mọi người tin tức Ngụy Vô Tiện đã chết, cơ hồ tất cả mọi người đều hoan hô, ăn mừng Di Lăng Lão Tổ chết rồi, Lam Vong Cơ rời đi ngay tức thì, tự mình đến bãi tha ma, tới bây giờ y đều nghĩ là Ngụy Vô Tiện tinh nghịch trêu đùa người khác, y không tin tưởng tin tức Kim Tử Hiên mang về chút nào. Nhưng y vẫn đến trễ một bước, trên bãi tha ma đã không còn một ai.
********
Ngụy Vô Tiện đứng đối diện Lam Vong Cơ, dung nhan giống như quá khứ, ý cười bên môi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-dong-nhan-abo-dao-yeu/750701/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.