Làm như mọi tâm ý muốn nói mà không thể nói ra, mọi cảm xúc muốn bộc phát mà không thể bộc phát ra, đều hoá thành một nụ hôn đơn giản, mượn xúc cảm chạm vào của cánh môi, nhẹ nhàng dâng đến đầu quả tim của đối phương. Nụ hôn rơi xuống trên môi Nguỵ Vô Tiện này, ngay từ đầu khí thế đã hung hãn, chỉ vì muốn lấp kín mọi lời phản đối và tàn nhẫn của hắn, cánh môi đột ngột dán lên, đầu lưỡi Lam Vong Cơ khơi lên một trận cuồng nhiệt, gấp gáp mút lấy, run rẩy giải toả nỗi nhớ nhung đã lâu, sau khi nhịp tim đè lên hô hấp cưỡng ép bình tĩnh trở lại, nín thở trong khoảnh khắc. Tiếp theo là cực kỳ mềm nhẹ miêu tả, những yêu thương nhỏ vụn tan chảy từ chóp môi, cẩn thận dè dặt, vuốt ve và cọ xát, va chạm với hơi thở nóng rực vì kinh ngạc và phản kháng của Nguỵ Vô Tiện, giống như đi trên băng mỏng, vô cùng thận trọng, ý đồ hoá giải sự quyết tuyệt thề không quay đầu lại đó.
Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện mở to, cho đến khi Lam Vong Cơ tách ra, đôi mắt nhạt màu như lưu ly lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, cảm xúc vừa mãnh liệt vừa tĩnh mịch trong đó, tựa như nụ hôn lần đó bọn hắn trao đổi tâm ý, bên dưới vẻ điềm tĩnh, cũng che giấu một chút tan vỡ, một chút mong đợi, một chút bất an và sợ hãi như thế này.
Ngực Nguỵ Vô Tiện vẫn phập phồng, hắn làm như bỗng nhiên nổi giận lên, nắm lấy mấy lớp vải áo trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-dao-phu-the/2494248/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.