Sảnh nghị sự ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, suốt đêm sáng đèn.
Lam Vong Cơ quỳ trước sảnh, ánh trăng nhàn nhạt trong suốt rơi trên bờ vai y.
Hai bên người y, các trưởng lão trong tộc Lam gia nghe tin đến đây đang từ từ đi vào, ánh mắt từng người dừng lại trên người y, lắc đầu, thở dài. Những người đó đã trải qua việc phu nhân Thanh Hành Quân qua đời mười năm trước, vẫn nhớ cảnh tượng trong gió lạnh năm đó, Vong Cơ còn là một đứa nhỏ, cũng quỳ thế này trước gian tiểu trúc hoa long đảm.
Sau khi người cuối cùng đi vào, cánh cửa nặng nề phía sau y chậm rãi đóng lại.
Trên ghế chủ toạ, xuất hiện một bóng người hiếm khi gặp.
Gia chủ Lam gia Thanh Hành Quân, chính là người triệu tập buổi nghị sự lâm thời này. Một tấm thông hành ngọc lệnh được trả lại cùng với một tờ giấy thú nhận tội trạng để lại trong gian tiểu trúc hoa long đảm, Lam Vong Cơ nhanh chóng được môn nhân thông báo gọi đến, nhận lấy tờ giấy này từ trên tay phụ thân với vẻ mặt tái nhợt, cùng nhau nhìn ổ khoá bị phá hư, ngăn kéo trống không.
"Vô pháp vô thiên, quả thực là vô pháp vô thiên! Hắn còn để bậc trưởng bối Lam gia vào mắt hay không?!" Lam Khải Nhân lên án một trận dữ dội trên sảnh đường, bỗng nhiên xoay người, nói với Lam Vong Cơ quỳ bên dưới: "Ngươi còn do dự cái gì? Trong Thất Xuất, trong gia huấn Lam thị, có điều nào không đủ bỏ được Nguỵ Anh hả?"
Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-dao-phu-the/2494244/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.