Đêm đó bọn hắn viên phòng, y giống như không hề quen biết Nguỵ Anh trước mắt, cũng không hề quen biết chính mình.
Vì sao ở trước mặt người đó, cơn kích động của y trần trụi, giống như trẻ sơ sinh, không cách gì che đi, không cách gì giấu giếm, những hình ảnh chợt loé lên trong đầu, có thể so với Đông Cung, khiến y mặt đỏ đến mang tai, khiến y xấu hổ chật vật. Và lúc y thật sự ôm Nguỵ Anh, thân thể trong vòng tay ấm áp như vậy, trái tim nảy lên, da thịt cọ xát, dục vọng mê man va vào tận đáy lòng y, như thể kêu gọi mình bất chấp tất cả, cứ xâm nhập, cứ chiếm hữu, cứ chà đạp, các suy nghĩ nguy hiểm lần lượt nảy ra, từng giây từng phút làm trái với sự giáo dưỡng mười mấy năm, làm cho y hoảng hốt sợ hãi, vừa bất an vừa xấu hổ....
Y không nghĩ ra, tại sao mình lại có những suy nghĩ như vậy, biến thành người như vậy, y không thể chấp nhận con người đó của mình, đã tự nổi giận với mình, cũng nổi giận với Nguỵ Anh, giận hắn khuấy đảo cuộc sống vốn yên bình của y thành một nùi rối beng. Y không biết phải bắt mình làm gì bây giờ, càng không biết phải bắt Nguỵ Anh làm sao đây, không cách nào kềm chế chính mình, nhưng cũng không thể nào buông thả bản năng. Ban đầu một sợi mạt ngạch có thể giới hạn rõ ràng, giờ trở nên mơ hồ không rõ. Buộc lên, cũng không thể trói buộc được sự kích động khó kềm chế của y, cởi xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-dao-phu-the/2494212/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.