Sau non nửa canh giờ, Nguỵ Vô Tiện mới lê bước chân từ bên ngoài trở về, trên tay cầm thêm một xấp thư.
"Đi đâu vậy?" Kinh Phật trên tay Lam Vong Cơ hơi ngừng lại, câu hỏi này hơi dư thùa, trong giọng nói mang một tia bất mãn, hiển nhiên ý nằm ngoài lời.
Nhưng mà Nguỵ Vô Tiện vô tâm không nắm bắt được chút ý vị cảnh cáo này, thong thả ném xuống một câu, "Đi phòng thư tín". Hết sức chăm chú đọc thư.
Hắn đọc đến mức mặt tươi phơi phới, nụ cười nhẹ nhàng nơi khoé miệng giống như gợn sóng lăn tăn, không hề nhận ra người phía sau đang tới gần.
Chữ viết trên giấy thanh tú uyển chuyển, hiển nhiên là do một nữ tử viết ra, giấy viết thư cũng không phải trắng tinh hoặc hơi vàng, mà là màu hồng nhạt, vài cánh hồng khô cỡ bằng móng tay được ép vào giấy bằng phương pháp chế tạo cao cấp, có thêm hương thơm quẩn quanh bên trong, khiến người ta sinh ra một chút mơ tưởng thướt tha bay bổng, oanh oanh yến yến.
Một giọng nói ngưng đọng không biết là cảm xúc gì rơi vào bên tai Nguỵ Vô Tiện: "Thư của ai?"
Nguỵ Vô Tiện hơi giật mình, ngay sau đó cũng không ngẩng đầu lên nói: "A Phỉ cô nương của Hoài An Dương thị".
"Hoài An Dương thị....?" Lam Vong Cơ nhíu mày lại.
Y đương nhiên biết gia tộc này, Hoài An gần Cô Tô, Dương thị thậm chí có quan hệ tốt với Lam thị bọn họ, lúc trước Lam Vong Cơ chiêu thân, con gái lớn đích xuất nhà bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-dao-phu-the/2494204/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.