Lam Trạm vừa tỉnh lại sau một trận hôn mê dài, vì thế sau khi dùng thuốc xong liền đi nghỉ ngơi. Đó là còn chưa kể đến trong phương thuốc mà Ngụy Vô Tiện đưa đến, có chứa một liều thuốc an thần không ít trong đó, cho dù y không buồn ngủ đi chăng nữa thì chỉ cần đặt lưng lên giường, xác thực chưa đầy một khắc là say giấc.
Ngụy Vô Tiện vẫn ngồi ở đó, không có ý định rời đi, chỉ lẳng lặng đem đôi mắt đào hoa của mình, nhìn ngắm người mà bản thân tâm tâm niệm niệm.
Lam Trạm lớn lên thật thuận mắt, gương mặt như tạc tượng, lông mày sắc bén còn có cả chóp mũi cao thẳng tắp. Đúng là Tiên quân lịch kiếp có khác, khí chất cũng hơn người phàm.
Chỉ có điều lạ là khi ngủ, Lam Trạm ở cạnh một người không thân không thích như hắn, chẳng có một chút phòng bị nào, cứ an an tĩnh tĩnh nhắm mắt tịnh dưỡng, dáng vẻ quy củ, lãnh đạm cũng bị vơi đi bớt.
Ngụy Vô Tiện nhìn y, nhớ đến chuyện xảy ra đúng là có chút hoang đường. Hắn đến cuối cùng chỉ là muốn cùng y giải quyết món nợ ân tình, không biết thế nào, lại rơi vào tình cảnh khó nói này.
Sự việc này xảy ra, đối với Ngụy Vô Tiện đúng là không biết có nên mở hội ăn mừng hay không.
Hắn có tình cảm với Lam Vong Cơ là thật, điều này nửa điểm cũng không giả.
Đối với một con thỏ mới thành người như hắn, lần đầu được trải qua cảm giác có người quan tâm, cứu giúp, nói trắng ra là hắn có lý do để bản thân phải lòng y.
Cũng tốt, Ngụy Vô Tiện nhìn gương mặt ấy hơi cười ngốc một cái.
Ít nhất ở đây, hắn sẽ gần gũi với tâm can của mình nhiều hơn một chút, không phải kiêng dè chút gì cả.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình có chút phấn khích mà dọn dẹp thứ Lam Trạm vừa ăn, cầm trên tay khay thuốc, Ngụy Vô Tiện nhẹ chân nhẹ tay rời đi, không muốn làm y thức giấc.
Căn nhà này chính là vào vài năm trước hắn đã dùng thuật pháp để xây dựng, che mắt phàm nhân, nhìn qua đúng là cũng không có gì đáng ngờ. Hiện tại bản thân là một "người phàm" không hơn không kém, Ngụy Vô Tiện thật sự rất thận trọng trong việc xây dựng thân thế của mình.
Chỗ hắn dùng để xây nhà nằm sâu trong rừng, xung quanh bao bọc bởi rừng cây rậm rạp, chỉ có ngôi nhà của hắn là nổi bật hơn hết, nằm giữ hàng cây xanh ngắt. Trước sân trồng thêm một cây đào, hiện tại đang là mùa thu, cây xanh rụi lá, phủ đầy sân trước.
Hai bên là kệ gỗ dùng để phơi thuốc, lúc đầu là Ngụy Vô Tiện định để trống, nhưng trống quá thì làm người ta có cảm giác giả tạo, cảm giác như mới dọn về nhà mới, không chút chân thực. Chính vì thế nên hắn chỉ còn cách đem theo thảo dược về phơi.
Ngụy Vô Tiện nhìn đống thuốc mình phơi ở sân trong lòng liền gào thét một lúc. Mùi thảo dược khó ngửi, nồng nặc phủ đầy mọi nơi, không chỗ nào là không có, còn chưa kể đến, Ngụy Vô Tiện không thích thảo dược. Nên thành ra vừa ngửi liền muốn nôn, chỉ có điều Lam Trạm đang ở đây, hắn phải giả vờ cho giống.
Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi, đem đồ đạc dọn dẹp lại một lần, sau đấy mới chuẩn bị bữa tối.
Cầm trên tay bó rau xanh, lại nhìn chiếc chảo trước mặt, tầm mắt hắn toàn là một mảng mơ hồ. Nấu cháo có thể châm chước cho qua được, nhưng xào rau thì Ngụy Vô Tiện không biết thế nào mà thở dài vài hơi.
"Sư tỷ, tỷ có đó không?" Ngụy Vô Tiện hết cách, chỉ đành dùng thuật truyền âm để cầu cứu Liên Hoa Ổ.
Giang Yếm Ly hiện giờ đang ở trong phòng, vừa nghe giọng nói quen thuộc đành mỉm cười đáp lại: "Ta đây, đệ là có chuyện gì?"
"À, không có." Ngụy Vô Tiện hơi gãi đầu một cái, thấp giọng nói, "Tỷ biết món rau xào làm thế nào không?"
Giang Yếm Ly có chút bất ngờ, những tưởng mình nghe không rõ, vội hỏi lại: "Rau xào?"
"Vâng."
Nàng nghe nói xong, xác thật bản thân không nhầm lẫn, khoé miệng lập tức cứng đờ, không biết phải hỏi thế nào, ngập ngập ngừng ngừng cả buổi, nói: "Đệ... làm sao lại muốn..." Nấu ăn. Hai chữ này, xác thực đều bị nghẹn ở cổ họng Giang Yếm Ly, không thể thốt lên thành lời.
"Đệ là đang cứu người đó." Ngụy Vô Tiện thở dài, hơi khó xử mà gảy gảy chóp mũi, ngượng ngùng nói, "Không thể độc chết y được."
Giang Yếm Ly khẽ cười một tiếng.
Năm đó, Ngụy Vô Tiện tròn một ngàn tuổi, là giai đoạn đầu của việc thành người, nhớ đến lần đó, hắn cái gì cũng không biết. Vẻ ngoài vẫn là một bộ dạng chưa được hoàn chỉnh, đôi tai dài, đen huyền rũ xuống trên đầu, mỗi lúc linh hoạt lại có vài động tác nhỏ khó cưỡng, còn có đuôi cũng không thu được, nhìn bộ dạng trong rất buồn cười.
Bộ y phục rộng phùng phình cố gắng che đi khuyết điểm của hắn, trông bộ dạng chẳng ra làm sao. Mà chuyện cũng từ đó bắt đầu.
Ngụy Vô Tiện nghe đâu nói, chỉ cần nấu ăn cho ai đó ăn, tức là đã làm một việc thiện, tu vi sẽ thêm một bậc.
Chính vì vấn đề đó, vào một ngày đẹp trời, Ngụy Vô Tiện tự mình "đại khai sát giới", quậy tung cả trù phòng ở Liên Hoa Ổ. Còn chưa kể đến hôm đó, hắn nấu một món ăn, mùi vị ám ảnh cùng cực, ăn vào những tưởng như là thuốc độc, hại cả Liên Hoa Ổ bị một trận "đại hạn" kéo dài. Cho nên vì thế mà từ đó về sau, không ai dám cho hắn đến trù phòng dù chỉ nửa bước. Mà Ngụy Vô Tiện sau khi chứng kiến một màn ngộ độc như vậy cũng nhận thức mình sai, từ đó về sau không làm lại nữa.
Giang Yếm Ly hôm nay cũng vì chuyện này mà bất ngờ.
Nhưng dù sao thì sư tỷ của hắn vẫn là người thương hắn nhất. Giang Yếm Ly trong nhà tính tình vô cùng đoan trang, vì thế đã tận tình chỉ dẫn hắn từng chút một. Đến khi món cuối cùng làm xong, còn dặn hắn phải trông coi cẩn thận.
Ngụy Vô Tiện trong lòng cảm kích không thôi, miệng cứ liên tục nói "Sư tỷ tốt nhất", "Sư tỷ thương đệ nhất", "Đa tạ sư tỷ",... Nhìn có vẻ hơi nịnh nọt một chút, nhưng thật ra đều xuất phát từ đáy lòng của hắn dành cho vị sư tỷ thân yêu này.
"Đệ chú ý giữ sức khoẻ, chuyện đệ đã quyết, thế nào cũng là cuộc đời của đệ. Ta cũng không thể quản nhiều, chỉ là hy vọng đệ vạn lần hãy cẩn thận." Cuối lời, Giang Yếm Ly cũng không quên nhắc nhở hắn một tiếng.
Ngụy Vô Tiện nghe xong lời này, cảm thấy bản thân như là người hạnh phúc nhất trên đời, nhẹ nhàng đáp "Vâng" một tiếng. Được người khác ủng hộ, cảm giác không tệ chút nào.
Chuyện của Ngụy Vô Tiện cùng Giang Vãn Ngâm hôm đó cãi nhau to tiếng đến mức bên trong Liên Hoa Ổ rối loạn, đồn ầm cả lên. Ngay cả Giang thúc thúc cũng khiển trách hắn một trận. Nhưng chuyện này, Ngụy Vô Tiện đã quyết, hắn không thể làm trái được, cứ thế mà bỏ ngoài tai những lời trách mắng kia.
Duy nhất trong nhà, chỉ có một mình sư tỷ là khác, nàng quan tâm hắn, yêu thương hắn, an ủi hắn. Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình phúc phận ngàn đời mới cầu được vị tỷ tỷ như vậy.
Bữa ăn đã chuẩn bị xong, Ngụy Vô Tiện nhìn sắc trời bên ngoài không khỏi nhíu mày. Mùa thu tiết trời vô cùng khắc nghiệt, mặc dù mát mẻ hơn mùa hạ thật đấy, nhưng nắng mưa thất thường, Ngụy Vô Tiện đúng là trở tay không kịp.
Hắn thở dài một cái liền thu xếp thức ăn đem vào trong nhà, vừa đặt đĩa rau cuối cùng lên bàn, bên ngoài lập tức hạ cơn mưa.
Ngụy Vô Tiện nhìn ra trong lòng thầm trào phúng. Ngay cả Thần Mưa cũng nhìn được là hắn đang đem thức ăn cho Tiên quân, mà không mưa? Chờ đến lúc thức ăn đã an toàn trên bàn, liền mưa một trận tầm tã.
Ngụy Vô Tiện ngắm màn mưa bên ngoài, lại nhìn vào trong sân của mình, phát giác một cái gì đó mà hắn vội la lên: "Không xong rồi!" Thuốc của hắn!
Ngụy Vô Tiện nhanh chóng ra ngoài đem thuốc mình phơi vào, hai kệ thuốc nặng nề nói mình hắn di chuyển cũng không phải dễ. Lại còn chưa kể đến, Ngụy Vô Tiện phong ấn linh lực bản thân có chút quá tay, nên hiện tại nhìn qua đúng thật là một tên yếu ớt, trói gà không chặt.
Bây giờ hắn mới cảm thấy hối hận, nếu lúc này có linh lực thì tốt rồi.
Ngụy Vô Tiện ôm đống thảo dược của mình vào, đúng là khóc không ra nước mắt mà. Có được chừng này thảo dược, hắn đã dùng biết bao nhiêu linh lực chứ, hiện tại bị mưa làm ướt đến mức tàn tạ như vậy, công sức của hắn xem như đổ sông đổ bể.
Lúc Ngụy Vô Tiện vào nhà thì Lam Trạm đã mặc xong y phục, đứng ở đầu giường cùng hắn đối mắt.
Thật thê thảm. Ngụy Vô Tiện nhìn khí chất của Lam Trạm lại nhìn đến bản thân mình, y phục bị mưa làm cho ướt đẫm. Hắn cảm thấy thật không công bằng, Ngụy Vô Tiện bĩu môi hắt xì một tiếng xong lại khịt mũi vài cái, mong nhận được thương cảm.
Đúng như ý định của Ngụy Vô Tiện, Lam Trạm thấy hắn như vậy liền nhíu mày, đem khăn lông lại đưa cho đối phương, thấp giọng nhắc nhở: "Ngươi đi thay đồ, cẩn thận bị cảm."
"Ừm, đa tạ." Hắn đáp lại y bằng giọng mũi lạ tai, sau đó lại lê tấm thân đáng thương của mình đi thay y phục.
Đến lúc hắn trở ra thì Lam Trạm đã ngồi trên bàn, đoan chính, uy nghiêm, nghiền ngẫm mà suy nghĩ. Nhìn thấy cảnh tượng này, chân của Ngụy Vô Tiện liền sững lại một nhịp.
Quá giống, thật sự là rất giống. Dáng vẻ này so với Tiên quân lúc đang suy nghĩ thập phần giống nhau, còn có y phục trên người y cũng là hắn rắp tâm chuẩn bị, cùng với loại y phục trên Tiên quốc, tương tự bảy tám phần. Vì thế hiện tại, làm người ta quả thật có chút nhầm lẫn.
Nhìn thấy Lam Trạm như vậy, Ngụy Vô Tiện suýt nữa liền gọi một tiếng "Tiên quân", hình như hắn có chút nhớ ngài ấy rồi. Quả thật từ lúc ngài ấy lịch kiếp, chưa bao giờ mà Ngụy Vô Tiện có thể nhìn được y ở vị trí gần đến như vậy. Vì thế có chút mong nhớ cảm giác được đối phương nâng niu trong lòng.
"Ngụy Anh?"
Một tiếng này, thành công kéo Ngụy Vô Tiện ra khỏi suy nghĩ của mình. Hắn ngước đầu lên, có chút mơ hồ đáp: "Ta ở đây?"
Lam Trạm hơi nhìn hắn, thấp giọng "Ừm" một tiếng.
"Hả?" Ngụy Vô Tiện có chút không hiểu ý y, vẻ mặt tràn đầy sự nghi ngờ mà đi lại, ngồi đối diện Lam Trạm, nghi hoặc hỏi, "Ngươi gọi ta làm gì?"
Đôi môi nhạt màu của y khẽ mím lại, lắc đầu, thành thật nói: "Không có, chỉ thấy tên ngươi rất quen."
Quen đến độ vừa nghe đến trong lòng liền khó chịu, không phải đau nhói nhưng lại có chút gì đó nhớ nhung.
Ngụy Vô Tiện hơi bất ngờ, tay cầm đũa không tự chủ được mà có chút căng cứng. Hắn nhìn y, nở một nụ cười, chất chứa cả ngàn vạn lần dịu dàng. Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện vẫn chọn cách im lặng, không đáp.
Làm sao lại không quen được. Ngụy Vô Tiện còn nhớ năm đó, y đặt tên cho mình đã hứng thú thế nào, tận hưởng ra sao, tất nhiên là trong lòng có chút vấn vương rồi. Mặc dù đối diện hắn hiện giờ chỉ là một thân phận khác của "Lam Vong Cơ", chính vì thế mà những gì y nói đều sẽ dựa vào bản năng hơn, nhưng chính vì hướng theo bản năng đó, đã làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy đáy lòng mình thật mềm mại.
Ít nhất y vẫn nhớ đến hắn.
"Ngươi mau ăn đi." Ngụy Vô Tiện hơi thúc giúc mà phá vỡ bầu không khí khó tả vừa rồi.
Lam Trạm nhìn hắn vô thức như ngầm hiểu ý mà không nhắc lại. Cả hai cứ êm đềm trải qua một buổi ăn, chỉ có điều không hiểu vì sao, nhưng Lam Trạm có cảm giác, nó hoà hợp đến lạ, dù cho trước đây, chưa từng có ai dám ngồi ăn cùng y như vậy.
Ngụy Vô Tiện cũng vờ như không quan tâm, chăm chú ăn cơm, cũng không nhìn đến biểu hiện hơi khó chịu của Lam Trạm. Đến khi ăn xong thì hắn đem đồ dọn dẹp, rồi mới sang trù phòng canh thuốc cho y.
Hôm nay Ngụy Vô Tiện đúng là ăn không vừa miệng, mấy món vừa ăn ban nãy tất cả đều không nuốt trôi.
Nếu không phải hắn biết rõ thể chất lúc nhỏ của Lam Trạm từng bị đau bao tử, thì hôm nay hắn nhất quyết sẽ không nấu mấy món này.
Ăn ít dễ đói, Ngụy Vô Tiện một bên vừa canh thuốc cho Lam Trạm, bên còn lại với lấy một củ cải gần đó gặm lấy, trong lòng khinh thường một cái.
Ngụy Vô Tiện hắn cũng có ngày này, lên voi xuống chó là chuyện dễ hiểu, nhưng hắn là đau lòng vì mấy món yêu thích của mình không được ăn.
Cơn mưa vừa dứt, không khí bên ngoài mỗi lúc một lạnh lẽo, Ngụy Vô Tiện vì bên mình có bộ lông giữ ấm nên cũng không cảm thấy bản thân lạnh lắm, hắn vẫn mặc bộ y phục thoải mái, chuẩn bị đi ngủ.
Thuốc cho Lam Trạm uống xong, Ngụy Vô Tiện nhìn y trên giường mà dằn nỗi uỷ khuất của mình, không trực tiếp trèo lên đó.
Hắn lặng lẽ quay ra lấy một bộ chăn đệm khác, đem trải cạnh giường, Lam Trạm nhìn hành động của đối phương, có chút khó hiểu, nghiêng đầu hỏi: "Làm gì?"
"Thương thế ngươi chưa lành hẳn, ngủ trên giường đi, dù sao ba ngày nay ta cũng ngủ chỗ này." Ngụy Vô Tiện khẽ gãi đầu một cái, trong lòng thầm nói, tại sao không gọi hắn lên?
Lam Trạm nhìn hắn, khoé miệng muốn nói lại thôi cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không nói được mà gật đầu một cái, quy củ nằm xuống ngủ.
So với tâm tình của Lam Trạm thì Ngụy Vô Tiện khó khăn hơn nhiều. Hắn nhìn y đoan đoan chính chính, nằm ngửa trên giường ngủ, trong lòng trào phúng cả nửa ngày.
Thật tuyệt tình, Lam Trạm này so với Tiên quân tuyệt tình hơn rất nhiều. Ít nhất ngài ấy trong lúc ở Tĩnh Thất vẫn ôm hắn ngủ, còn y thì sao, chẳng những không ôm mà còn bắt hắn nằm dưới đất.
"Hừ" Ngụy Vô Tiện trời oán mà nhìn y, không được, hắn dù thế nào, hôm nay cũng phải nằm được trên giường đó. Nhưng làm sao bây giờ, Lam Trạm đã ngủ rồi, nếu hắn tự ý mò lên thì sẽ tạo ấn tượng xấu, còn nếu ngủ ở dưới đất thì hắn đương nhiên không cam lòng.
Bên ngoài lại mưa, Ngụy Vô Tiện nằm dưới đất lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được, đã qua nửa đêm, hắn vẫn không thể ngủ.
Nhưng trời sinh Ngụy Vô Tiện tính tình tinh nghịch, hắn không ngủ được thì nhất định không cho ai ngủ được. Ngụy Vô Tiện đã hạ quyết tâm, hôm nay hắn không bò được lên giường, hắn không mang họ Ngụy.
Trong đầu bày sẵn ra kế hoạch, Ngụy Vô Tiện lấy một thứ gì đó không biết là gì chọi lên trên giường, sau đó nằm xuống giả vờ nhắm mắt lại.
Từ trước đến nay, Lam Trạm vốn ngủ rất nông, vì thế vừa cảm nhận được thứ gì đó lập tức mở mắt ra. Ngụy Vô Tiện bên dưới cảm nhận được động tĩnh, co người một cái, rầm rầm rì rì nói, "Ưm... Lạnh."
Quả nhiên, Ngụy Vô Tiện vẫn hiểu người này, Lam Trạm nghe thấy giọng hắn liền quay sang nhìn, cảnh tượng hiện lên làm người ta có chút sững người.
Thiếu niên thân hình mảnh khảnh, cuộn tròn vào tấm chăn trên mình, cả người cật lực run rẩy, nhìn qua, thật sự là rất lạnh. Hình ảnh này, dù cho là ai đi nữa, bất giác cũng sẽ cảm thấy thương xót.
Ấn đường của Lam Trạm khẽ nhíu lại, y nhìn ra cửa sổ, bên ngoài đã mưa, dưới đất đương nhiên là rất lạnh. Dù sao nơi đây cũng không phải Dưỡng Tâm điện, không có địa long, bên dưới chắc chắn sẽ không ấm áp.
Lam Trạm xuống giường, đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, khẽ gọi vài tiếng, "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện trở mình một cái, cư nhiên là không nghe lời y nói, thân hình cũng theo đó mà run rẩy hơn. Nhưng có điều không như hắn mong đợi, Ngụy Vô Tiện chờ cả nửa ngày cũng không thấy y lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ quái lạ.
"Hừ" cái tên muộn tao này đúng là chết tiệt. Ngụy Vô Tiện không cam lòng mà nhích về phía y, cẩn thận cọ vào hơi ấm bên cạnh, miệng thì lí nhí nói vài tiếng không rõ.
Lam Trạm vẫn không phản ứng, nhưng phần trên đã cứng như thân cây tùng.
Có đem ta lên giường không thì nói?!
_____
Xin hãy tha thứ cho người em gái đã bị dính lời nguyền này:(( thần lười nhập em rồi:((