Tiếng chim kêu văng vẳng bên tai, từng tiếng từng tiếng nhộn nhịp, lanh lảnh không ngừng. Lam Trạm cảm thấy mình vừa nằm mơ một giấc mơ thật dài. Trong mơ, y thấy một bóng dáng hắc y quen thuộc, nổi bật với dây cột tóc đỏ, lả lướt theo gió.
Gương mặt nam nhân có chút mơ hồ, không nhìn rõ, nhưng có điều Lam Trạm cảm nhận được rằng, hắn đang cười với mình.
Trong làn sương mờ ảo ấy, nụ cười kia thật sự rất đẹp, đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời, đẹp đến mức kinh thiên động địa, khuynh quốc khuynh thành, mỹ lệ bất phàm.
Lam Trạm đã từng mơ nó suốt mười mấy năm qua.
Chỉ là, nếu so với những lần tỉnh lại trước đây, đối diện với ánh mắt của Lam Trạm chính tấm vải rèm trắng xoá trên đỉnh đầu, sau lưng lại là tiếng người hầu kẻ hạ, thì hiện tại, trước mắt y là một chiếc giường cũ kỹ, nhưng phần nào chắc chắn. Không còn tiếng kính nể của hàng người, không có chăn ấm đệm êm, nhưng lại cho người ta cảm giác an tĩnh. Ở đây không hoa mỹ, thoang thoảng với đàn hương tĩnh tâm, mà chỉ đơn giản toả ra một mùi hương thảo dược, nhưng bất giác lại làm người ta cảm thấy yên lòng.
Đôi mặt nhạt màu của Lam Trạm nhẹ nhàng chớp, có chút thất thần mà cố gắng hàn lại những mảnh vỡ ký ức của mình.
Y nhớ bản thân đang săn bắn ở núi Bách Phượng, sau đó y gặp một người có biểu hiện kỳ quái, người đó thân thủ nhanh nhẹn đỡ được từng mũi tên của y, còn làm bị thương cánh tay y. Lam Trạm còn nhớ đến người đó đang có ý định giết mình và đang đi đến gần mình, sau đó, sau đó nữa, y hoàn toàn không thể nhớ.
Duy nhất có một điều Lam Trạm ghi nhớ đến ấn tượng, chính là lúc y nửa mê nửa tỉnh đã nghe được một giọng nói, nó quen thuộc lắm, nhưng dường như y lại chưa nghe nó bao giờ.
Người nọ đã chạy đến, gọi y từng tiếng, dù cho y có cố gắng thế nào thì đều tất cả mơ hồ, không nghe rõ, rồi dần chìm vào bóng tối.
Nghĩ ngợi một lúc, Lam Trạm cảm thấy đầu mình có chút nặng nề. Vừa mới tỉnh dậy sau một trận hôn mê dài, tinh thần chưa được hồi phục, nhưng lại bị y cưỡng chế nhớ lại. Vì thế hiện tại, đầu y đau đến mức muốn bổ ra.
Lam Trạm hít vào một ngụm khí lạnh mà chống người ngồi dậy, đáy mắt lại vô ý quét qua tấm vải băng trắng tinh, sạch sẽ đến mức ngay cả một vết máu cũng chẳng loang. Dường như là ngày nào đều được chăm sóc đến cẩn thận, chu đáo.
Lam Trạm hơi cúi đầu nhìn cánh tay của mình trầm ngâm một lúc, đúng lúc bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, y bèn không tự chủ được mà ngước mắt nhìn lên.
Người vừa vào là một hắc y trên tay còn cầm một khay thuốc cùng cháo. Đối phương thấy y đã tỉnh dậy còn đang nhìn về phía mình, cơ thể vô thức căng cứng.
Dù sao đi nữa thì Ngụy Vô Tiện vẫn là lần đầu tiếp xúc với “Lam Vong Cơ” trong bộ dạng như vậy, chính vì thế mà có chút ngượng. Thường ngày ở Cửu Trùng Thiên bọn họ làm bao nhiêu chuyện chứ, chưa kể đến việc này nói đúng hơn là chờ thời gian thích nghi.
Nhưng rồi khi nghĩ lại “Lam Vong Cơ” ở đây không giống với Lam Vong Cơ trên Tiên quốc, hắn là có lý do để bản thân không thể lộ ra sơ hở.
Ngụy Vô Tiện nghĩ thế rồi mỉm cười, trên gương mặt đột nhiên phát sáng với vẻ hào quang hiếm có, từng bước đi lại.
Lam Trạm nhìn người đi về phía mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia quái dị.
Người nọ mặc dù chỉ khoác lên mình một bộ hắc y đơn thuần, nhưng Lam Trạm lại cảm thấy nó thật nổi bật, thật bắt mắt.
Thiếu niên bước đến tay chân linh hoạt, vòng eo thon gầy, điều thu hút người ta để nhìn về phía hắn chính là đôi mắt hoa đào sáng rực. Lam Trạm có cảm giác bản thân mình đã từng thấy nó ở đâu.
Đôi mắt ấy khác xa so với những mỹ nhân trong An quốc, nó không chỉ đẹp mà còn mang một sắc thái riêng biệt, tựa như dưới đáy mắt ấy là cả một bầu trời sao lấp lánh, rực rỡ. Khi hắn mỉm cười, vô thức mà hữu ý làm cho đuôi mắt cũng cong lên theo, vừa tinh nghịch lại giảo hoạt.
Mái tóc đen huyền, bóng mượt được cố định bằng dây cột tóc đỏ nổi bật, đen đỏ lẫn lộn có chút kén người, nhưng khi đối phương mặc trên người lại đẹp một cách kỳ lạ.
Không cài phát quan cao quý, người nọ chỉ dùng một dảy băng đỏ cũng đủ làm người ta nhớ nhung, ấn tượng.
"Công tử?" Ngụy Vô Tiện thấy Lam Trạm nhìn mình không nói gì không nhịn được mà cảm thấy nghi ngờ, lo sợ độc dược trong sương khí chưa hết, ảnh hưởng đến y, "Công tử?"
Lam Trạm hoàn hồn khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, y nhìn người ở bên cạnh mép giường khẽ gật đầu câu nệ. Nhưng trong đáy mắt, toàn là những câu hỏi thi nhau chạy.
Ngụy Vô Tiện thấy y như thế biểu tình cũng thả lỏng một phần, nhẹ giọng hỏi: "Công tử thấy trong người thế nào?"
"Đã ổn, đa tạ các hạ cứu giúp." Lam Trạm nhìn hắn có chút rối loạn mà đáp.
Nói y không nghi ngờ hắn là chuyện không có khả năng. Dù sao thì sự kiện hôm đó vẫn là Lam Trạm tự mình trải qua, những chuyện xảy ra dù hoang đường nhưng không phải là không nhớ. Còn chưa kể đến người kia thân thủ khó đoán, trong thiên hạ này, người có thể đấu tay đôi với y như thế hoàn toàn đếm trên đầu ngón tay. Chỉ là người này xuất hiện lại làm cho y quá tò mò.
Lam Trạm vẫn nhớ như in hôm đó, người giao đấu với y rõ ràng là một tên võ công cực đại, nội lực đều xếp vào hàng đầu trong giới võ lâm, còn chưa kể đến gã biết dùng khí độc. Là một tên cực kỳ khó đối phó, ngay cả y còn sơ hở mà bị gã dụ dỗ.
Nhưng rồi khi ánh mắt nhạt màu ấy nhìn lên người Ngụy Vô Tiện, lại là biểu cảm khác. Người nọ trong mắt Lam Trạm hiện lên là một vị thư sinh với vẻ ngoài tuấn tú, ngày ngày trong phòng mày mò kinh sử, ngay cả một tay trói gà còn không chặt. Thử nghĩ làm sao hắn cứu y khỏi nguy hiểm như vậy?
Nhìn mặt mà bắt hình dong không hợp lễ nghĩa, nhưng Lam Trạm vẫn tin trực giác của mình.
Mặc dù trong lòng Lam Trạm là hàng ngàn câu hỏi thi nhau xuất hiện, tất cả đều chạy như một vòng tuần hoàn trong não, nhưng khi nhìn lại biểu hiện của y, ngoài mặt đều chẳng có cảm xúc gì, cũng chẳng biết có nên mở lời hay không.
Ngụy Vô Tiện một bên quan sát biểu hiện của đối phương trong lòng thầm đưa ra vài lời nhận định. Cuối cùng hắn cũng tìm được nguyên do, như có như không mà thở dài một tiếng: "Ta tìm thấy công tử là trong một lần lên núi hái thuốc, thấy ngươi bị thương nên tiện tay cứu vớt." Ở Cửu Trùng Thiên với nhau không phải là thời gian ngắn, Ngụy Vô Tiện là có lý do để hiểu người này.
Lam Trạm nhìn hắn, nét mặt biến hoá không ngừng, có chút không thể nhìn rõ tâm trạng của y là gì.
"Ngươi mau ăn cháo rồi uống thuốc đi, độc dược trong người ngươi mới vừa hết, đừng có cậy mạnh." Ngụy Vô Tiện vội lảng sang chuyện khác, đưa bát cháo còn nghi ngút khói đến tay Lam Trạm.
Cầm trong tay bát cháo ấy, toàn đáy mắt của Lam Trạm đều là bộ dạng nghi ngờ. Có thể là do không có cảm giác an toàn ngay từ nhỏ, vì thế sau này khi đối diện với một vấn đề nào đó, y luôn đề phòng.
Chẳng hạn như, sẽ chẳng tiếp xúc quá thân thiết với ai, y sẽ luôn lợi dụng vị trí độc tôn của mình để tránh xa khỏi những cám dỗ bên ngoài. Lại chẳng hạn như, y không bao giờ cho phép bản thân tin tưởng bất kỳ ai.
Có lẽ vì thuở thiếu thời, Lam Trạm từng chịu quá nhiều đả kích, quá nhiều sự tính toán vây quanh, dần dần hình thành tâm lý kháng cự trong con người một hải tử bé nhỏ.
Y không tin tưởng hắn cũng không phải không có lý do. Nhưng khi cầm trên tay bát cháo ấy, đối diện là dáng vẻ mong chờ của Ngụy Vô Tiện, Lam Trạm lại không biết vì sao mà không muốn làm hắn thất vọng.
Bát cháo nhìn không bắt mắt, chỉ là cháo trắng với nổi lềnh bềnh trên mặt nước là một ít rau xanh, nhưng nhìn chung thì so với khẩu vị của y khá hợp.
Lam Trạm kìm nén bản thân mà từ tốn ăn trong ánh mắt mong đợi của đối phương.
"Thế nào?" Tâm trạng Ngụy Vô Tiện có chút bất an chờ kết quả.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn vào bếp và bát cháo trên tay Lam Trạm là món đầu tiên hắn nấu. Cũng không trách tại sao Ngụy Vô Tiện lại lo lắng như vậy.
Nhớ vừa rồi Ngụy Vô Tiện nấu cháo, bản thân lại không nếm ra vị gì, nên đành bắt một con mèo gần đó, cho nó ăn thử. Ai bảo mèo có chín cái mạng chứ, Ngụy Vô Tiện là muốn cho nó thưởng thức "mỹ vị nhân gian".
Nhưng có điều hơi thất vọng, chỉ một ngụm đầu tiên, con mèo xấu số ấy đã không chống cự nổi. Phải diễn tả thế nào cũng không biết, chỉ là khi nó ăn vào mới thấu hiểu được cảm giác, món đó còn buồn nôn hơn mấy thức ăn thừa mà nó ghét bỏ rất nhiều.
Con mèo chạy đi, Ngụy Vô Tiện trong lòng vừa phỉ nhổ, vừa trách mắng nó không biết thưởng thức, lại nói đến hắn nếm không ra thì làm sao mà nấu.
Chuyện này cũng không nói Ngụy Vô Tiện được, từ lúc sinh ra khẩu vị hắn tương đối nặng, những món lạt với rau xanh như thế này, hắn thật sự là nếm vị nào cũng giống nhau, vừa nhạt lại vừa khó nuốt.
Nhưng Lam Trạm đã ngủ ba ngày ba đêm rồi, nếu không ăn gì chắc chắn y sẽ không chống cụ nổi. Chính vì thế mà Ngụy Vô Tiện chỉ còn cách bấm bụng mà làm, trong lòng thầm cầu nguyện Lam Trạm đừng vì một bát cháo mà có mệnh hệ gì, nếu không chắc hẳn hắn sẽ rất áy náy.
Lam Trạm nuốt ngụm cháo trong miệng xuống, vị thanh thanh đạm đạm chảy dọc qua cuống họng, lại nhìn lên vẻ mặt mong chờ của Ngụy Vô Tiện, nhàn nhạt đáp: "Rất vừa miệng." Tuy không quá xuất sắc, nhưng chính Lam Trạm hiểu rõ bát cháo này đặc biệt hơn hết.
Suy cho cùng, Lam Trạm là hoàng đế của cả một triều đại, những món ăn ngon nhất y đều đã dùng qua, đầu bếp lợi hại nhất y cũng đã nếm thử. Nhưng chẳng hiểu sao đến cuối cùng, y lại bị thu phục bởi một thứ giản đơn này.
Đôi khi quá xa xỉ không phải tốt.
Ngụy Vô Tiện nghe y nói thế liền thở phào một tiếng, đầu mày đuôi mắt đều là dáng vẻ tươi cười, tràn ngập sắc xuân.
Đợi khi Lam Trạm ăn hết cháo, Ngụy Vô Tiện mới đưa bát thuốc đã sắc sẵn cho y, nói: "Độc dược trên người ngươi vẫn chưa hết, mau uống thuốc đi."
"Đa tạ." Lam Trạm nhận lấy bát thuốc, không có dự định uống ngay, dường như là có chút gì đó thắc mắc, y ngập ngập ngừng ngừng cả buổi, rồi mới hạ quyết tâm mà thấp giọng hỏi: "Ta là trúng phải độc gì?"
"Ngươi là trúng sương khí, may mà ta đến kịp nếu không ta cũng không biết bây giờ ngươi sẽ thế nào." Ngụy Vô Tiện nhìn y nghiêm túc nói, nửa câu cũng không dối một lời.
Ngụy Vô Tiện nói hoàn toàn không sai, hôm đó hắn mà trễ một chút, Lam Trạm chắc chắn sẽ bị tên Kim Tử Hiên kia phá hoại. Dù sao thì đấy cũng là địa bàn của khổng tước tộc, y là người xâm lấn, bọn hắn hành sự thế là đương nhiên.
Cũng may cho hắn là tên Kim khổng tước kia có chút tâm tư với sư tỷ của hắn, nếu không lời qua tiếng lại, chưa chắc Ngụy Vô Tiện đã thuyết phục được gã.
Mặc dù lúc đó hắn đem được người đi, nhưng Lam Trạm vốn không còn là Tiên quân trên Thiên quốc, chút độc trong sương khí vẫn ảnh hưởng rất lớn đến y.
Bị trúng sương khí cùng với vết thương trên tay, Ngụy Vô Tiện một bên vừa giúp y băng bó, bên còn lại dùng linh lực đẩy độc tố ra ngoài. Mọi thứ đều được loại trừ toàn bộ, nhưng trong người Lam Trạm vẫn còn chút di chứng, hôn mê tận ba ngày mới tỉnh lại. Đúng là làm Ngụy Vô Tiện một phen hú hồn mà.
Lam Trạm nghe hắn nói, nửa điểm cũng không nghi ngờ, khẽ gật đầu: "Ngươi tìm được ta ở đâu?"
"Núi Bách Phượng đó." Nói xong, Ngụy Vô Tiện liền ngớ người một cái, hình như hắn vô thức nói ra cái gì đó không đúng rồi. Lam Trạm là đối đầu với thứ giả thần giả quỷ ở núi Bách Phượng, chính y cũng không chống cự lại. Đổi lại là Ngụy Vô Tiện, hắn hiện giờ chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, nếu nói đánh với tên kia một trận chính là quá sai lầm.
Ngụy Vô Tiện mím môi, nghĩ nghĩ lý do lại vội nói tiếp: "Lúc ta đến nơi chỉ có mình ngươi, mà ta nói này, trên đó địa hình hiểm trở như vậy, ngươi đi lạc à? Cũng may là ta quen thuộc địa hình, nếu không thì ta cũng không thể nào đem được ngươi về." Nói rồi hắn còn không chút chột dạ mà đưa mắt nhìn y.
Lam Trạm nhíu mày, có chút không tin: "Chỉ có ta?"
"Đúng vậy." Ngụy Vô Tiện biện đại một lý do, từ tốn nói, "Ta là đến đó hái thuốc, vô tình thấy ngươi ở vách đá nên tiện thế đem về."
Lam Trạm vẫn còn chút nghi hoặc, nhưng so với một con thỏ thành người như hắn thì chuyện này không làm khó, Ngụy Vô Tiện giả vờ ngây thơ, thấp thỏm hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao." Lam Trạm xua tay, ý bảo chuyện này không cần đề cập đến. Hiện tại bản thân y đang ở chốn này, cũng không biết bên ngoài đã loạn đến mức nào rồi, ngay bây giờ y chỉ muốn nhanh chóng trở về. Nhưng nếu làm như vậy, sẽ làm cho người khác nảy sinh nghi ngờ. Nghĩ rồi Lam Trạm cũng không hỏi thêm gì nữa, vấn đề đó y sẽ tự tìm hiểu. Đôi mắt lưu ly của y hơi đảo qua vị hắc y, trầm giọng nói, "Ngươi tên gì?"
"Ta tên Ngụy Anh." Là do ngài đặt đó. Ngụy Vô Tiện thật sự rất muốn nói điều này, nhưng người trước mặt không hoàn toàn là người trong lòng, hắn chỉ còn cách nói ra tên của mình bằng tất cả sự chân thành, tự hào.
Ngụy Anh?
"Ta tên Lam Trạm, đa tạ các hạ cứu giúp." Nói rồi y còn hướng hắn cẩn trọng hành lễ.
Dù cho có nghi ngờ thì Lam Trạm cũng không thể phủ nhận, Ngụy Vô Tiện đã cứu mạng mình.
_____
Tiểu kịch trường:
Tiện: Phong ấn linh lực lại đặc biệt phải làm thành một tên thư sinh ốm yếu, sẽ nhận được lòng thương của Tiên quân (◕દ◕)
Trạm:... (Cáo lỗi là ta nghĩ nhiều rồi.)
Chuẩn bị một màn cua trai của Tiện Tiện =))) Các bác đang nghĩ trong đầu Tiện sẽ dùng cách gì để cua trai đây, hay là chưa kịp cua nhà trai đã tự đổ:((