Tiếng chim kêu văng vẳng bên tai, từng tiếng từng tiếng nhộn nhịp, lanh lảnh không ngừng. Lam Trạm cảm thấy mình vừa nằm mơ một giấc mơ thật dài. Trong mơ, y thấy một bóng dáng hắc y quen thuộc, nổi bật với dây cột tóc đỏ, lả lướt theo gió.
Gương mặt nam nhân có chút mơ hồ, không nhìn rõ, nhưng có điều Lam Trạm cảm nhận được rằng, hắn đang cười với mình.
Trong làn sương mờ ảo ấy, nụ cười kia thật sự rất đẹp, đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời, đẹp đến mức kinh thiên động địa, khuynh quốc khuynh thành, mỹ lệ bất phàm.
Lam Trạm đã từng mơ nó suốt mười mấy năm qua.
Chỉ là, nếu so với những lần tỉnh lại trước đây, đối diện với ánh mắt của Lam Trạm chính tấm vải rèm trắng xoá trên đỉnh đầu, sau lưng lại là tiếng người hầu kẻ hạ, thì hiện tại, trước mắt y là một chiếc giường cũ kỹ, nhưng phần nào chắc chắn. Không còn tiếng kính nể của hàng người, không có chăn ấm đệm êm, nhưng lại cho người ta cảm giác an tĩnh. Ở đây không hoa mỹ, thoang thoảng với đàn hương tĩnh tâm, mà chỉ đơn giản toả ra một mùi hương thảo dược, nhưng bất giác lại làm người ta cảm thấy yên lòng.
Đôi mặt nhạt màu của Lam Trạm nhẹ nhàng chớp, có chút thất thần mà cố gắng hàn lại những mảnh vỡ ký ức của mình.
Y nhớ bản thân đang săn bắn ở núi Bách Phượng, sau đó y gặp một người có biểu hiện kỳ quái, người đó thân thủ nhanh nhẹn đỡ được từng mũi tên của y, còn làm bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-cuu-trung-thien-co-nuoi-mot-con-hac-tho/242534/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.