Nguỵ Vô Tiện cất túi gấm của Nhiếp Hoài Tang, mang theo Lam Vong Cơ thẹn thùng ít nói giống như cô dâu, thành thạo xuyên qua giữa tiệc rượu để kính rượu các tiền bối thế gia, nhưng thứ Lam Vong Cơ uống chính là trà.
Lam Vong Cơ thấy Nguỵ Vô Tiện uống càng lúc càng nhiều, tuy thần sắc bình thường, nhưng vẫn nhắc nhở: "Nguỵ Anh, đừng uống nhiều, uống nhiều rượu hại thân".
Nguỵ Vô Tiện quay đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi môi màu hồng nhạt ướt át mềm mại, dính nước trà kia của Lam Vong Cơ, bất giác liếm liếm khoé môi, nhếch miệng trêu đùa: "Yên tâm đi, ta còn chờ động phòng hoa chúc mà, làm sao uống nhiều được".
Vẻ mặt Lam Vong Cơ khẽ thay đổi, yên lặng rũ mắt xuống rồi ngước mắt lên, lại là vẻ mặt bình tĩnh, thấy Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào mình ra vẻ suy tư gì đó, hỏi: "Nghĩ cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện bật thốt ra: "Nghĩ muốn hôn ngươi".
Đối mặt với lời nói thẳng thắn như thế, vành tai Lam Vong Cơ đỏ bừng, chẳng mấy chốc đã lan đỏ khắp tai.
Nguỵ Vô Tiện thấy y một bộ tỏ ra rất sợ mình hôn y trước mặt mọi người, đôi mắt sáng ngời lộ ra vẻ tinh quái, nụ cười trên mặt không giảm đi ngược lại còn tăng thêm, sau đó hắn ôm đầu hơi lảo đảo thân mình.
Lam Vong Cơ vội đưa tay đỡ hắn, nói: "Nguỵ Anh! Không được thì đừng uống nữa".
Nguỵ Vô Tiện đứng thẳng người lên, giảo hoạt cười nói: "Lam Trạm, ta không sao, ngươi đợi một lát, ca ca sẽ nhanh chóng ở cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-con-duong-chong-gai/483849/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.