Cảm xúc u ám của Tiết Dương dần dần bình phục dưới ánh mắt trầm tĩnh của Nguỵ Vô Tiện, lòng hiếu kỳ dần dần vượt qua tia căm giận bất bình nọ ở trong lòng, "Ngươi điều tra ta? Cũng không đúng, chỉ sợ người hại ta mất đi ngón út, cũng chưa chắc đã nhớ rõ chuyện này, ngươi làm sao mà biết được?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Có thời gian điều tra chuyện của ngươi, không bằng ta đi tìm Lam Trạm còn thú vị hơn, ta cũng là trong lúc vô tình biết được, với tính tình của ngươi, chuyện này xem ra là không bỏ qua như vậy đúng không".
Khoé miệng Tiết Dương nhếch lên một độ cong cười như không cười, nhẹ giọng nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi thật đúng là người hiểu ta nhất trên đời này, nhưng ngươi yên tâm đi, chỉ cần bọn họ không chạm mặt ta, không tới trêu chọc ta, ta cũng không phải là người rảnh rỗi đi kiếm chuyện".
"Vậy nếu chạm mặt thì sao?"
"Chạm mặt?" Tiết Dương ngừng lại một chút, cười lạnh nói: "Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, ta cho dù không giết hắn, ít nhất cũng phải chặt hai cánh tay hắn, ngón tay ta không thể bị đứt một cách oan uổng như vậy được, ta lại không phải là người lương thiện gì, thế nào? Ngươi muốn ngăn cản ta?"
Nguỵ Vô Tiện điềm nhiên cười nói: "Ngươi muốn báo thù thế nào là chuyện của ngươi, nhưng nếu như ngươi thật sự chạm mặt, lúc sắp động thủ, hãy ngẫm lại lời sư tỷ dạy bảo, đừng khiến cho nàng thất vọng vì ngươi, khó xử vì người, bằng không cũng đừng trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-con-duong-chong-gai/483847/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.