Nguỵ Vô Tiện sau khi gặp được Lam Vong Cơ, nói là hai người muốn thảo luận riêng, lúc mọi người đều đi hết rồi, Nguỵ Vô Tiện lập tức nhào tới ôm lấy Lam Vong Cơ mềm giọng lấy lòng nói: "Lam Trạm ta sai rồi, ngươi phạt ta đi".
Lam Vong Cơ nói: "Hử?"
Nguỵ Vô Tiện buông y ra, ánh mắt thành khẩn nói: "Hôm lễ thành hôn của sư tỷ, ta không nên uống nhiều rượu như vậy, lại càng không nên uống đến mức đầu óc hồ đồ nhận lầm huynh trưởng của ngươi, Lam Trạm, sau đó ta thật sự không nhớ ra, ngươi phạt ta đi, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được hết".
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi nhớ ra rồi?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không có, là mấy hôm trước Nhiếp Hoài Tang đến tìm ta, trong lúc vô tình kể ra, Lam Trạm, ta thật sự không phải cố ý".
Lam Vong Cơ kéo hắn vào lòng, hai tay ôm chặt hắn, nói: "Giữa ta và ngươi không cần phải xin lỗi, ta biết tất cả chuyện đó đều không phải ngươi cố ý, hơn nữa ta cũng có lỗi".
Nguỵ Vô Tiện vội la lên: "Lam Trạm, ngươi không có lỗi, đều là lỗi của ta, ta nên bị phạt".
Lam Vong Cơ khẽ hôn lên tóc mai của hắn, trấn an Nguỵ Vô Tiện lặp đi lặp lại rằng mình thật sự không tức giận, Nguỵ Vô Tiện mới yên tâm. Nghĩ đến vấn đề đám người Giang Phong Miên tranh chấp, Nguỵ Vô Tiện cười nói với Lam Vong Cơ: "Không ngờ mấy người Giang thúc thúc và thúc phụ ngươi thế mà lại thú vị như thế".
Lam Vong Cơ nói: "Giang tông chủ đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-con-duong-chong-gai/483846/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.