Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ hết chờ lại chờ, trước sau không thấy sư tỷ và Kim Tử Hiên xuất hiện, có chút sốt ruột nói: "Sư tỷ bọn họ tại sao còn chưa tới, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Lam Vong Cơ nói: "Sẽ không, khu vực săn bắn tuy có một vài yêu thú khó giải quyết, nhưng Kim Tử Hiên đủ sức ứng phó".
Nguỵ Vô Tiện đang muốn nói nữa, Lam Vong Cơ đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo hắn trốn sau một lùm cây, Nguỵ Vô Tiện nhìn ra xa xa, thấy ba bóng người đang chậm rãi đi tới bên này, đúng là ba người Giang Yếm Ly, Kim Tử Hiên còn có Tiết Dương.
Kim Tử Hiên một thân áo thêu Kim Tinh Tuyết Lãng dơ dáy thảm thương, trên mặt cũng đầy bụi bẩn, Tiết Dương chậm chạp bước tập tễnh được Giang Yếm Ly đỡ đi.
Giang Yếm Ly vẻ mặt áy náy nói với Kim Tử Hiên: "Kim công tử, chân Dương Dương bị thương, linh lực của ta lại không cao, mới vừa rồi đa tạ ngươi ra tay giúp đỡ".
Kim Tử Hiên vẻ mặt kiêu ngạo, biểu tình biệt nữu nói: "Không có gì, những yêu thú đó với ta mà nói là không đáng kể, căn bản không thể làm ta bị thương".
Tiết Dương ngoài cười nhưng trong không cười, "Xí, phải không, ta thấy ngươi bị yêu thú truy đuổi lăn lộn trên mặt đất đến là vui vẻ, ngươi đang chơi đùa với đám yêu thú đó hả".
Sắc mặt Kim Tử Hiên trong nháy mắt biến thành màu đen, tức giận nói: "Ngươi, ngươi không biết nói chuyện thì câm miệng cho ta".
Tiết Dương cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-con-duong-chong-gai/483834/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.