Lam Vong Cơ không thể tin nổi nhìn Loạn Tán Cương oán khí ngút trời ở bên dưới, không nói nên lời nhìn Nguỵ Vô Tiện, bước chân càng giống như nặng ngàn cân, từng bước một đi đến phía sau Nguỵ Vô Tiện, vươn tay ôm chặt lấy người trước mắt đang toả ra lệ khí khắp toàn thân.
"Nguỵ Anh, ta ở đây, ta sẽ vẫn luôn ở đây".
Lam Vong Cơ nhẹ giọng cẩn thận trấn an cảm xúc của Nguỵ Vô Tiện, "Ôn Triều chết không đáng tiếc, ngươi muốn làm thế nào tuỳ ngươi hết, thực xin lỗi... thực xin lỗi, lúc trước không thể bảo vệ ngươi tốt, ta vĩnh viễn sẽ không rời bỏ ngươi, càng sẽ không để ngươi một mình gánh vác nữa".
Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, Nguỵ Vô Tiện chưa bao giờ từng nhắc đến chuyện xảy ra trong ba tháng đó với bất kỳ người nào, hắn không cần sự đồng tình của người khác, nhưng hiện tại, hắn lại muốn Lam Vong Cơ hiểu hắn hơn.
Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được cái ôm ấm áp của Lam Vong Cơ, nước mắt không kềm chế được tuôn trào như suối, lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, thầm nghĩ, đã đủ rồi.
"Lam Trạm, ngươi vĩnh viễn không cần nói ba chữ Thực xin lỗi với ta, ta cũng chưa bao giờ trách ngươi".
Ôn Triều nghe thấy Lam Vong Cơ không lo tới gã nữa, gã bị cấm ngôn, trong miệng chỉ có thể ô ô giãy giụa, Nguỵ Vô Tiện nhìn Ôn Triều mang theo ánh mắt khẩn cầu, đáy mắt hắn là nỗi hận khắc cốt mãnh liệt. Đang định hành động, thì phát hiện Lam Vong Cơ không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-con-duong-chong-gai/483818/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.