Lam Vong Cơ ở Vân Mộng hơn nửa tháng, ngoại trừ nghỉ ngơi đả toạ, thời gian còn lại đều dùng để ở cùng Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nghĩ đến cuộc sống buồn tẻ nhiều năm như một ngày của y từ lúc thiếu niên tới nay, mỗi ngày đều lôi kéo y ra ngoài chèo thuyền bơi lội, hái đài sen bắt gà rừng, hàng đêm không ngủ trong phòng của mình, chạy đến phòng cho khách làm mặt dày cũng muốn chen chúc với Lam Vong Cơ trên một cái giường.
Những lúc đó bị Giang Trừng bắt gặp vài lần, lúc đầu Giang Trừng nhìn hắn giống như gặp quỷ, sau này trực tiếp tức giận trợn mắt làm lơ hắn.
Hiện giờ Nguỵ Vô Tiện sớm đã không phải là Nguỵ Vô Tiện mười mấy tuổi chỉ biết nói miệng, cái gì cũng không hiểu của kiếp trước, mỗi khi Lam Vong Cơ bị hắn trêu chọc tán tỉnh đến chịu không nổi, thì sẽ trực tiếp dùng mạt ngạch trói hắn lại, sau đó ôm hắn ngủ.
Không thể động thủ thì dùng tài năng mồm mép, Lam Vong Cơ bị lời lẽ của hắn đùa bỡn, lần nào tai cũng ửng đỏ lên phải sử dụng cấm ngôn thuật.
Nguỵ Vô Tiện buồn bực vô cùng, thầm nghĩ Lam Vong Cơ lúc này thật đúng là một tên tiểu cũ kỷ, cố chấp không chịu được, tuân kỷ thủ lễ như thế làm cái gì.
Sớm muộn gì cũng sẽ khiến ngươi vượt rào!
Nếu không phải nghĩ đau lòng cho Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện thật chỉ muốn cưỡng bức y.
Lam Vong Cơ mỗi ngày ở cùng một chỗ với Nguỵ Vô Tiện, cũng không hề là một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-con-duong-chong-gai/483814/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.