Lam Vong Cơ là đệ tử thế gia mẫu mực, quy phạm đoan chính, thanh danh truyền xa, nhưng người thực sự gặp được y lại không nhiều lắm, người có giao tình lại càng ít ỏi. Dáng vẻ lạnh lùng như băng sương, ít khi nói cười, bao quanh là phong cách hào hoa, tuấn mỹ vô song của Lam Vong Cơ, các sư huynh đệ của Vân Mộng, cũng không ai dám tới gần nói chuyện với y, ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nhìn bộ dạng nghiêm trang của Lam Vong Cơ, mặt mày tươi cười rạng rỡ nói: "Lam Trạm à Lam Trạm, trước kia đi nghe học, đã luôn muốn mời ngươi đến Vân Mộng chơi, ngươi còn chết sống không chịu tới, ta nói cho ngươi biết, Vân Mộng thật sự chơi rất vui, còn có rất nhiều đồ ăn ngon, lần này ngươi tới tuyệt đối sẽ không uổng công".
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi là đại đệ tử của Vân Mộng, hẳn là nên nỗ lực tu tập linh lực, sao có thể suốt ngày chơi đùa không có chí tiến thủ".
Chân mày Nguỵ Vô Tiện nhướng lên, cười nói: "Ai da! Lam Trạm, vậy là ngươi không hiểu rồi, tu luyện linh lực cũng phải căng giãn có mức độ nha, nên thả lỏng vẫn là phải thả lỏng".
Giang Trừng đi phía sau nhìn bóng dáng của Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, nghĩ thầm Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc là nghĩ lẩn quẩn đi đâu, mà lại mời Lam Vong Cơ tới Vân Mộng, quả thực là tự mình tìm ngược, Lam Vong Cơ là ai chứ, sao có thể cùng hắn quậy phá được, lại nói khí tràng người sống chớ gần kia của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-con-duong-chong-gai/483810/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.