Mạt ngạch đột nhiên bị Nguỵ Vô Tiện kéo xuống mà không kịp phòng bị gì, tay Lam Vong Cơ run rẩy, mũi tên đã lên cung sẵn sàng, liền đột ngột bắn ra ngoài, sau một lúc thật lâu mới cứng đờ quay đầu lại, mắt sáng như ngọn đuốc nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện, cả người gần như rung hết cả lên.
Nguỵ Vô Tiện nhân lúc Lam Vong Cơ còn chưa phát tác, nhanh chóng giúp y cột lại lần nữa, trong miệng còn nói: "Lam Trạm ngươi xem ngươi kìa, ngay cả mạt ngạch bị lệch cũng không nhận ra, nếu để huynh trưởng, thúc phụ ngươi nhìn thấy, không biết sẽ phạt ngươi như thế nào đây!"
"Ngươi!!" hốc mắt Lam Vong Cơ đỏ lên, Nguỵ Vô Tiện thậm chí đã chuẩn bị tinh thần chào đón cơn phẫn nộ của Lam Trạm. Nhưng ngoài dự kiến, Lam Trạm chỉ nhìn hắn không rõ cảm xúc gì, lỗ tai dường như cũng có xu hướng càng lúc càng đỏ hơn, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, phất tay áo rời đi.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, kiếp trước mạt ngạch của Lam Trạm bị hắn vô tình kéo xuống, biểu tình chính là ước gì đâm chết mình, lần này sao lại dễ dàng buông tha cho mình như vậy? Chẳng lẽ là trước khi mình xin kết thúc việc học sớm, mỗi ngày quấn lấy khiến y đã quen thân với mình rồi???
Giang Trừng cũng đi lại, vỗ một cái lên bả vai Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi lại làm gì? Không phải đã nói ngươi đừng trêu chọc Lam Vong Cơ hay sao, một ngày không tìm chết thì trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-con-duong-chong-gai/483809/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.