Edit: Nynuvola
Hoa Hành không quan tâm hai người đang nói gì, xoay người bỏ chạy.
Cậu trốn bên hông tòa nhà, chậm rãi đi dọc theo con đường lát xi măng nhỏ, bước chân nhẹ nhàng, hy vọng không có bất kỳ ai phát hiện ra mình.
Vườn trường mùa đông xơ xác hiu quạnh, cây cối trơ trụi, từng cành cây khẳng khiu ngoằn ngoèo màu xám chỉa thẳng lên bầu trời u ám.
Hoa Hành đứng chỗ khúc ngoặt, nhìn chăm chú từng vòng tròn vôi trắng dùng để đánh dấu trên thân cây.
Vôi trắng thuận theo thân cây chảy xuống, dần dà khô cạn, giống như những dòng nước mắt in hằng nơi vỏ cây.
Trong lòng Hoa Hành chua xót, đi đến cái hồ nhỏ bên cạnh, ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh gốc cây.
Sân trường giữa trưa thứ bảy khá im ắng.
Sáng nay vừa làm xong bài trắc nghiệm tiếng Anh, buổi chiều phải quay về phòng học để nghe giáo viên giải thích và sửa lỗi.
Thời gian nghỉ ngơi giữa giờ ngày hôm nay dài hơn so với ngày thường, học sinh ăn xong cơm trưa đều về nhà hoặc qua ký túc xá, không có việc gì làm cũng có thể về phòng học, mùa đông bên ngoài vô cùng lạnh, sẽ chẳng mấy ai ngồi bên ngoài cho trúng gió.
Trên mặt nước đậu một chiếc lá khô, tựa hồ con thuyền lá rách nát không có chỗ nào để đi.
Hoa Hành nhớ lại mấy tháng trải qua cùng Thúc Thần, buồn bã khom lưng.
Thúc Thần có bao nhiêu dịu dàng, đối xử với cậu tốt thế nào, thì lúc đẩy cậu ra cũng đau từng ấy.
Chẳng lẽ tất cả thật sự đều là cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-than-hoa/966503/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.